Cửa điện Điện Thừa Càn đóng chặt, trong điện trầm hương mờ mịt.

Lâm Uyên ôm Lý Tiện Ngư đi ra khỏi phòng tắm, đặt trên long sàng đã được trải nệm xong, kéo chăn gấm qua che thân thể vừa mới tắm xong của nàng lại để tránh nàng bị khí lạnh từ trong bồn băng xâm nhập vào.

Mái tóc đen ướt đẫm của nàng rơi giữa gối làm cho khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nàng giống như đồ sứ trơn bóng. Giữa hai má giống như được nhuộm màu gốm sứ lên men, hoa mộc phù dung mềm nhẹ rực rỡ.

Đầu ngón tay của nàng đặt trên mép giường, lông mi còn mang theo giọt sương nửa rũ xuống và mắt hạnh tràn đầy buồn ngủ.

Chắc là tại bởi vì lúc nãy ở trong phòng tắm rất mệt mỏi.

Lâm Uyên nâng ngón tay thon dài lên, mơn trớn hai má mềm mại và cánh môi của nàng rồi lại buông xuống theo cái cổ trắng muốt của nàng, nhẹ nhàng chạm vào dấu vết hoa mai đỏ thắm.

Hắn nhỏ giọng hỏi: “Công chúa muốn thoa thuốc trước hay là đi ngủ trước?”

Lý Tiện Ngư vô cùng mệt mỏi, chỉ lo giấu bản thân vào trong chăn gấm.

Nàng mông lung nói: “Đi ngủ trước.”

Lâm Uyên ừ một tiếng: “Trước bữa tối thần sẽ gọi công chúa thức dậy.”

Hắn vừa dứt lời thì đứng dậy từ trên giường, gỡ màn trướng đang được treo trên móc câu bằng vàng xuống.

Long trướng đỏ đen đan chéo như màn mưa buông xuống, ngăn cách trong ngoài long sàng thành trời đất yên tĩnh.

Lý Tiện Ngư cũng nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Nàng cuộn tròn người lại vào trong chăn gấm và ngủ một giấc ngủ thật sâu.

***

Khi lại tỉnh dậy, ánh sáng xuyên thấu vào màn trướng cũng đã chuyển sang tối đen.

Nàng đứng dậy từ trên long sàng, đầu ngón tay còn chưa chạm đến long trướng thì một bàn tay khác giúp nàng vén long trướng lên và treo vào móc câu bằng vàng.

Lâm Uyên mặc thường phục đứng trước giường, môi mỏng khẽ cong lên và mắt phượng có ý cười nhợt nhạt: “Công chúa.”

Hắn giơ tay và đưa lòng bàn tay về phía nàng.

Mày đẹp của Lý Tiện Ngư cong cong, đặt đầu ngón tay vào trong lòng bàn tay của hắn và nhờ sức của hắn muốn mang giày đứng dậy.

Nhưng vừa mới ngồi dậy, chăn gấm rơi xuống từ trên hai vai giống như nước chảy.

Bồn băng tràn ra hơi lạnh bay lướt qua da thịt nàng, khiến Lý Tiện Ngư vừa mới tỉnh ngủ rụt rụt hai vai lại và cúi đầu xuống.

Ánh mắt vừa nhìn xuống thì đập vào mi mắt là những vết hoa mai đỏ trên làn da trắng nõn, hai má của Lý Tiện Ngư lập tức trở nên đỏ bừng.

Nàng vội vàng nắm lấy chăn gấm và kéo lên trên người, che lại da thịt trần trụi rồi thẹn thùng lên tiếng: “Lâm Uyên, áo ngủ của ta đâu?”

Lâm Uyên ngồi xuống bên người nàng, duỗi tay từ dưới gối gấm lấy ra một hộp gốm nhỏ màu trắng xanh.

Hắn vừa mở hộp ra vừa mở miệng giải thích: “Công chúa nói muốn đi ngủ trước rồi trễ một chút mới thoa thuốc. Cho nên thần cũng không có giúp công chúa thay áo ngủ.”

Lý Tiện Ngư ngước mắt lên nhìn hắn, hai má lúm đồng tiền càng đỏ hơn.

Nàng dò tay ra từ trong chăn gấm: “Vậy bây giờ có thể đưa áo ngủ cho ta.”

Lâm Uyên rũ mắt, nhắc nhở nói: “Công chúa còn chưa thoa thuốc.”

Hai má lúm đồng tiền của Lý Tiện Ngư càng đỏ hơn, lại giơ tay cầm lấy hộp nhỏ trong lòng bàn tay của hắn.

Lâm Uyên giơ cánh tay lên né tránh: “Thần làm là được rồi.”

Rốt cuộc có rất nhiều chỗ Lý Tiện Ngư không thể nhìn thấy.

Hắn vừa dứt lời thì giơ tay bế Lý Tiện Ngư và cả chăn gấm lên, làm nàng ngồi dựa vào trong lòng ngực của hắn.

Bàn tay to khớp xương rõ ràng rút chăn gấm từ trên người nàng xuống, dần dần lộ ra cái cổ trắng muốt, xương quai xanh tinh tế phập phồng của nàng và lưu luyến càng sâu ở chỗ xuân sắc.

Hai tai của Lý Tiện Ngư đỏ bừng, rũ mắt xuống và không có lên tiếng.

Cho đến khi ngón tay thon dài của Lâm Uyên dừng trên da thịt của nàng.

Khi đầu ngón tay của hắn lộ ra hơi nóng nóng bỏng truyền đến từ thuốc mỡ hơi mỏng, Lý Tiện Ngư vẫn run nhẹ.

Nàng vừa thẹn thùng vừa co quắp, muốn nói cái gì đó để dời đi sự chú ý lúc này.

Vì vậy nàng hỏi: “Lâm Uyên, Thục phi của tiên đế là người như thế nào?”

Ngón tay thon dài của Lâm Uyên đang giúp nàng thoa thuốc hơi dừng lại.

Tiếp theo hắn rũ mi mắt xuống, bình tĩnh nói: “Thục phi họ Ngô, xuất thân trâm anh thế gia. Là một lần tuyển tú đi vào trong cung, được phong làm quý nhân. Sau đó từng bước thăng làm Thục phi.”

Lý Tiện Ngư ngước mắt lên nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ bà ấy cũng đi theo con nối dõi đến đất phong ở sao?”

“Ta ở trong chỗ ở của Thái phi trong cung, chưa từng gặp qua Thục phi nương nương.”

Lâm Uyên nói bằng giọng nói vô cảm: “Đã chết.”

“Ngày bà ấy chết vẫn là mẫu hậu tự tay đi đưa rượu độc.”

Lý Tiện Ngư hơi kinh ngạc.

Nàng không khỏi truy hỏi nói: “Là chuyện như thế nào? Bà ấy làm sai cái gì sao?”

Lâm Uyên hờ hững ừ một tiếng.

Giờ phút này trong sân qua cơn mưa trời lại sáng, trên lá câ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play