Có lẽ là bởi vì bọn họ đi dạo ở ngoài cung quá lâu.
Chờ sau khi trở về cung cấm, trong cung đã được thắp sáng ánh đèn rực rỡ.
Lý Tiện Ngư đi theo phía sau Lâm Uyên, chậm rãi đi dọc theo con đường phía trước.
Trong ánh chiều tà có thể nhìn thấy cửa điện phía xa của Điện Thừa Càn.
Khác biệt với lúc nãy là trước cửa điện ngoài Kim Ngô Vệ đang canh giữ thì có một cung nữ mặc quần áo màu xanh đang đứng chờ ở đó.
Lý Tiện Ngư nhìn từ phía xa, cảm thấy giống như có hơi quen mắt.
Ngón tay thon dài của Lâm Uyên nắm bàn tay trắng nõn của nàng cũng lập tức siết chặt lại.
Vẻ mặt của hắn lạnh lùng nhìn về phía tên cung nữ kia: “Mẫu hậu ra lệnh cho ngươi đến đây làm cái gì?”
Cung nữ tiến lên hành lễ, trong tay còn bưng một cái bồn sứ được che bằng vải đỏ. Đây đúng là cung nữ Cẩm Bạch ở bên cạnh Thái hậu.
“Nương nương kêu nô tỳ đến tặng quà cho Hoàng hậu nương nương.”
Ánh mắt của Lý Tiện Ngư dừng trên bồn sứ trong tay nàng, hơi kinh ngạc hỏi: “Đây là mẫu hậu ban thưởng sao?”
Nàng nhỏ giọng cảm ơn, theo bản năng muốn nhấc tấm vải đỏ lên.
Lâm Uyên lại ấn đầu ngón tay của nàng xuống.
Hắn đem thoại bản trong tay đưa cho nàng và tự tay nhấc vải đỏ che bồn sứ lên.
Trong bồn sứ cũng không có đồ vật như hắn nghĩ.
Chỉ có một bồn nước trong và một con cá chép màu vàng.
Ánh đèn của đèn Trường Tín cung đình ở trước điện sáng ngời, chiếu lên trên toàn thân màu vàng của con cá chép này.
Con cá đang vẫy đuôi, bơi qua bơi lại tuần tra, nhìn trông vô cùng hoạt bát.
“Cá chép?” Mày kiếm của Lâm Uyên khẽ nhướng lên: “Mẫu hậu đây là có ý gì?”
Lý Tiện Ngư lại nhận ra được: “Đây không phải là cá chép lúc trước ta gặp qua ở trong đình nghỉ chân sao?”
Mày đẹp của nàng hơi cong cong, nghiêng đầu nhỏ giọng nói với Lý Tiện Ngư: “Sáng sớm hôm nay khi chàng không có ở đây, ta đã từng đi cho cá chép ăn.”
“Vốn dĩ là muốn hỏi cung nhân muốn một con cá chép để về làm bạn với con cá đỏ. Nhưng nghe nhóm cung nữ nói đây là cá mẫu hậu nuôi. Nên ta không cho các nàng đi lấy nó.”
Giọng điệu của Lâm Uyên lạnh băng: “Tin tức của mẫu hậu rất linh thông.”
Những lời này đương nhiên không phải nói với Lý Tiện Ngư.
Cẩm Bạch cúi người xuống càng thấp, cung kính nói: “Hồi bẩm bệ hạ, nương nương cũng chỉ là nghe các cung nhân tán gẫu cho nên mới vô tình biết được.”
Lâm Uyê
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.