Ước chừng khoảng một chén trà nhỏ, hai người đã đi đến trước phòng bếp nhỏ ở Điện Phi Hương.

Lý Tiện Ngư đẩy tấm bình phong ra đi vào, ngoài ý muốn phát hiện bên trong còn một vị ma ma lạ mặt, đang hấp điểm tâm.

Lý Tiện Ngư sửng sốt.

Sau đó nóng bừng mặt, chột dạ vội vàng buông lỏng tay đang nắm tay Lâm Uyên ra.

Ma ma trong phòng bếp nhỏ cũng kinh ngạc, vội vàng cúi người hành lễ với nàng: “Công chúa.”

Nàng kéo lại tạp dề của bản thân, ngượng ngùng giải thích nói: “Lão nô nửa đêm thèm ăn, không nhịn tới đây hấp mấy cái màn thầu. Về sau cũng không dám nữa, mong rằng công chúa tha thứ cho lão nô một lần.”

Lý Tiện Ngư cũng không so đo với nàng chuyện mấy cái màn thần, chỉ nhỏ giọng đáp lời, lại nói với ma ma kia: “Ma ma mới tới Điện Phi Hương sao? Hình như ta chưa từng gặp ngươi trước đây.”

Ma ma kia gật đầu, nói đúng sự thật: “Lão nô họ chỉ có một chữ Phan. Sau khi bệ hạ đăng cơ thì được an bài đến trong cung của công chúa. Thường ngày phụ giúp làm mì trong phòng bếp nhỏ.”

Lý Tiện Ngư suy nghĩ một chút, nói với nàng: “Nếu đã như vậy, ma ma làm cho chúng ta một chút thức ăn đi.”

Cũng miễn cho nàng đỡ phải gọi người khác tới.

Phan ma ma đáp lời, vội vàng đi chuẩn bị cho Lý Tiện Ngư.

Nàng vừa rồi mới định hấp màn thầu, bột lên men và bếp lửa đều có sẵn trong nhà bếp, vì vậy làm chút mì cũng rất nhanh chóng.

Chỉ qua thời gian một nén nhang, trên bàn gỗ trong phòng bếp nhỏ đã được bày đầy thức ăn.

Bún hoa, màn thầu, bánh nướng, ma cái (mì nui), còn có hai chén mì nước nóng hầm hập.

Lý Tiện Ngư lôi kéo Lâm Uyên ngồi xuống bàn gỗ, cùng nhau ăn bữa tối muộn này.

Tay nghề Phan ma ma rất tốt. Mặc dù chỉ là mì nước đơn giản, khi ăn vào, hương vị cũng toàn toàn không thua kém những điểm tâm tinh xảo khác.

Lý Tiện Ngư hiếm khi ăn nhiều thêm một chút.

Chờ buông chén xuống, lại thấy Phan ma ma đã thu dọn phòng bếp xong, hiện tại đang có chút muốn nói lại thôi mà liếc mắt nhìn Lâm Uyên.

Lâm Uyên nhận thấy ánh mắt của nàng, lập tức ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén lạnh lùng quét tới.

Phan ma ma rùng mình ngay lập tức, vội vàng cúi đầu, nhìn gạch xanh trong phòng bếp nhỏ, không dám ngước mắt lên.

Lý Tiện Ngư thấy vậy, cũng nhớ tới nàng là cung nhân mới tới Điện Phi Hương. Hẳn là không quen biết Lâm Uyên nên nói với nàng: “Lâm Uyên là ảnh vệ của ta. Không cần biết ngày hay đêm đều phải ở bên cạnh ta. Rất ít khi hiện thân trước mặt người khác.”

Phan ma ma đáp lại, giải thích với Lý Tiện Ngư: “Lão nô không phải cố ý —— lão nô chỉ là có chút kỳ quái, khi nào trong cung… lại dùng nam tử làm ảnh vệ.”

Lý Tiện Ngư nghe vậy có chút kinh ngạc: “Ý của Phan ma ma là gì?”

“Ảnh vệ trong cung, chẳng lẽ không phải vẫn luôn dùng nữ tử sao?”

Nàng nhớ rất rõ ràng.

Thời đi

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play