Lâm Uyên cố nén tức giận, lấy giấy Tuyên Thành Lý Tiện Ngư đưa cho mình xem: “Công chúa cho thần đề thi về Nữ tứ thư?”
Lý Tiện Ngư ngày càng thêm chột dạ, nhỏ giọng giải thích: “Trong rương sách của ta chỉ có thoại bản, nhất thời cũng không tìm được quyển sách thích hợp nào ……”
Nàng nói, lại khẽ ngước mi nhìn hắn, hỏi dò: “Hơn nữa, nếu là công chúa ra đề thi. Vậy đề thi kia, chẳng lẽ không phải là do công chúa quyết định sao?”
Lâm Uyên ngước mắt nhìn nàng. Mây đỏ trên mặt Lý Tiện Ngư còn chưa tan hết. Trong đôi mắt hạnh vẫn còn làn sương mờ. Đôi môi sau nụ hôn ấy càng thêm tươi đẹp ướt át, còn kiều diễm hơn cả bông hải đường mới nở.
Ánh mắt Lâm Uyên lại tối sầm lại. Sâu trong đôi mắt đen láy, dường như có dục niệm dâng trào mãnh liệt, muốn nuốt chửng mọi lý trí.
Hắn đứng dậy, đi tới chỗ nàng.
Lý Tiện Ngư có chút khẩn trương, ôm chặt hộp gỗ trong ngực, ngơ ngác nhìn hắn.
Lâm Uyên đi tới trước mặt nàng. Giơ lên bàn tay to với các khớp xương rõ ràng, tựa như muốn nắm chặt lấy cổ tay trắng nõn của nàng, bế nàng lên, lại một lần nữa ném nàng trở về trên giường. Nhưng cuối
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.