Lý Tiện Ngư do dự.

Nàng duỗi tay sờ sờ bộ lông tuyết trắng mềm mại của con ngựa, một lần nữa lấy hết can đảm nói: “Ta muốn thử lại một lần nữa.”

Lâm Uyên trả lời một tiếng, một lần nữa buông một đoạn dây cương ra.

Lý Tiện Ngư cũng dẫm lên trên bàn đạp, cố gắng ngồi dậy từ trên lưng ngựa.

Con ngựa lập tức phát hiện, lại muốn dựng đứng người lên.

Lâm Uyên lại lần nữa siết chặt dây cương lại.

Con ngựa bị kiềm chế lại, hí một tiếng rất dài, táo bạo đá đạp lung tung ở tại chỗ. (táo bạo: Mạnh bạo, cả gan, bất chấp mọi nguy hiểm)

Lý Tiện Ngư còn chưa ngồi thẳng lưng lên thì lại một lần nữa cúi người xuống, đôi tay ôm chặt lấy cổ con ngựa, sắc mặt trở nên trắng bệch: “Lâm Uyên, nó sẽ ném ta xuống sao?”

Lâm Uyên giơ tay, nắm lấy cái bờm trắng tuyết của con ngựa, đưa cho Lý Tiện Ngư: “Mặc dù nó ném công chúa xuống, thần cũng sẽ tiếp được công chúa.”

Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ chớp, khuôn mặt nhỏ trắng bệch dần dần có chút máu.

Nàng nghiêng mặt đi nhìn về phía Lâm Uyên, nhìn thẳng vào đôi mắt không hề dao động của thiếu niên, hoảng loạn trong đáy mắt cũng dần dần tan đi.

Nàng thả tay phải ra, nắm lấy lông bờm Lâm Uyên đưa qua, thử ngồi dậy từ trên lưng con ngựa.

Con ngựa vẫn không phối hợp, nhưng sau năm lần bảy lượt, cũng bị Lý Tiện Ngư tìm được quy luật.

Khi con ngựa đá đạp lung tung giãy giụa dữ dội, nàng chuyển động chậm một chút.

Chờ con ngựa yên tĩnh một chút, nàng nắm lấy lông của con ngựa rồi từ từ ngồi dậy.

Cũng may hôm nay không có việc gì, nàng cũng rất có kiên nhẫn.

Mất khoảng mười lăm phút với con ngựa có tính tình táo bạo này, Lý Tiện Ngư mới rốt cuộc ngồi xuống trên lưng ngựa.

Nàng nhẹ nhàng thở ra, ra hiệu kêu Lâm Uyên đưa dây cương cho nàng.

Lâm Uyên đưa dây cương cho nàng, sau đó nắm lấy cái đầu con ngựa.

Hắn nói với Lý Tiện Ngư: “Hai tay của công chúa nắm chặt dây cương, cầm dây cương ngắn lại, dây cương nắm chặt trong lòng bàn tay và lấy ngón cái đè lên trên. Cẳng chân nhẹ nhàng kẹp chặt bụng ngựa, thử cố gắng thúc giục nó chạy về phía trước.”

Lý Tiện Ngư gật đầu, làm thử một lần theo lời hắn nói.

Con ngựa lại không hề phối hợp, không phải đảo quanh tại chỗ thì là lui thẳng về phía sau, khi bực bội thì sẽ đá đạp lung tung tại chỗ, muốn ném nàng xuống.

Lặp lại vài lần, nhưng thật ra khiến cả người Lý Tiện Ngư đổ một lớp mồ hôi mỏng.

Lý Tiện Ngư lại không hề từ bỏ.

Nàng duỗi tay xoa xoa cẳng chân có chút đau nhức của mình, một lần nữa nắm chặt dây cương, muốn thử lại một lần nữa. Nhưng nàng còn chưa ngồi ổn, thì lại nghe thấy một âm thanh trầm thấp.

Là cánh cửa trường đua ngựa một lần nữa mở rộng ra.

Ánh nắng ban mai nhàn nhạt chiếu lên trên cửa sắt. Có một người đang dắt ngựa, đi ra từ trong chuồng ngựa.

Lý Tiện Ngư nghiêng đầu nhìn về phía người tới, hơi ngoài ý muốn một chút nhẹ giọng nói: “Tư Chính?”

Nàng vừa mất tập trung, cũng buông dây cương đang nắm chặt trong tay ra. Con ngựa lập tức phát hiện ra, đột nhiên đá chân ngay tại chỗ, muốn ném Lý Tiện Ngư từ trên lưng ngựa xuống.

Trong một lúc Lý Tiện

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play