Lý Tiện Ngư đỏ mặt.
Nàng sợ lại tiếp tục giải thích, sẽ nghe thấy lời nói gì đó làm cho nàng đỏ mặt, nên lặng lẽ nói sang chuyện khác, hỏi chuyện của Khang Nhạc: “Lâm Uyên, khi nãy ngươi mới đi trạm dịch, là gặp phải chuyện gì sao?”
Nàng suy nghĩ một lúc, nói: “Là chuyện có liên quan đến Khang Nhạc sao?”
Lâm Uyên nhỏ giọng trả lời, nói với Lý Tiện Ngư: “Thần gặp người của Đông Cung.”
Lý Tiện Ngư cảm thấy hơi kỳ lạ: “Người của hoàng huynh?”
Nàng theo bản năng hỏi: “Bọn họ cũng muốn mang Khang Nhạc đi sao?”
Lâm Uyên dừng một chút, nói với Lý Tiện Ngư: “Đúng vậy, chỉ là dùng cách thức khác nhau thôi.”
Lý Tiện Ngư nghe vậy thì cảm thấy yên lòng.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu một chút, lại hỏi Lâm Uyên: “Lâm Uyên, vậy ngươi muốn chuyển giao chuyện của Khang Nhạc cho hoàng huynh sao?”
“Không.” Lâm Uyên ngước mắt lên, nhìn hoàng cung nguy nga ở phía xa, giọng nói hơi trầm xuống: “Hoàng huynh của công chúa bây giờ có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, không rảnh lo chuyện này.”
Lý Tiện Ngư lo lắng ngước lông mi lên.
Không biết tại sao, nàng nhớ lại tình huống nhìn thấy trong rừng rậm.
Một mũi tên lửa bay lên bầu trời đen nhánh.
Tiếp theo có vô số cây đuốc sáng lên, chiếu sáng nửa bầu trời.
Khi lần đầu tiên nàng nhìn thấy tình huống như vậy, là khi Nhiếp Chính Vương ý đồ mưu phản, Thái Tử suất binh bao vây vương phủ.
Lúc này đây ——
Lông mi của nàng run rẩy, môi đỏ hé mở, rồi lại không dám nói ra suy đoán của bản thân.
Lâm Uyên cúi đầu, nhìn về phía nàng.
Tựa như nhận thấy được lo lắng của nàng, Lâm Uyên giơ bàn tay không cầm dây cương lên, nắm bàn tay trắng nõn của nàng vào trong lòng bàn tay, ở trong đêm lạnh truyền độ ấm của mình cho nàng.
Hắn không mang theo bất kỳ lập trường gì, bình tĩnh kể lại việc này: “Thái Tử bức vua thoái vị, Thái Thượng Hoàng nhường ngôi ở trong Điện Thái Cực, chuyển sang ở trong biệt cung.”
Mặc dù sớm có chuẩn bị, nhưng khi thật sự nghe thấy, hô hấp của Lý Tiện Ngư vẫn ngừng lại trong chớp mắt.
Nàng từng nghe nói qua chuyện như vậy. Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ xảy ra ở Đại Nguyệt, sẽ xảy ra ở trên người hoàng huynh và phụ hoàng của nàng.
Nàng chậm rãi rũ lông mi xuống, một lúc rất lâu không có mở miệng.
Cho đến khi Lâm Uyên từ trên lưng ngựa bế nàng lên, mang nàng bay lướt qua cửa thành đóng chặt, thấy được hoàng cung đèn đuốc sáng trưng ở phía xa.
Cuối cùng Lý Tiện Ngư ngước đôi mắt sáng lên, lại một lần nữa hỏi chuyện liên quan đến Khang Nhạc: “Nếu hoàng huynh lên ngôi, v�
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.