Món
tráng miệng cuối cùng được đưa đến là lúc tôi bất chấp thể diện tiếp tục nạp
vào đến căng bụng. Cảm giác thỏa mãn, thoải mái tràn trề như lan tới từng tế
bào trong cơ thể. Tôi lười nhác mơ tiếp, lúc này nếu thư giãn bằng một bộ phim
lãng mạn, một chút âm nhạc du dương thì hệt như tình tiết trong một câu chuyện
ngôn tình cẩu lương điển hình cô bé nào cũng từng mơ ước.
Sa
Lim, em về làm cho anh nhé? -
Bỗng dưng anh ta quay sang, vui vẻ đề nghị- Anh chỉ là một gã tư thương
biếng nhác. Nhưng đội của anh có nhiều gã rất thú vị. Ở cùng một chỗ với họ
thực sự không tệ!
Tôi hồ
nghi đối diện với ánh mắt anh – Anh biết em không có chuyên môn trong lĩnh
vực của anh mà. Hơn nữa, sang tuần em có lịch hẹn đi phỏng vấn cho ANX rồi.
Anh
tin là em biết nhiều hơn những gì anh đang nhìn thấy!- Nam Phong khẳng định chắc nịch, vô cùng tự
tin, nghiêm túc- ANX rất có thực lực. Nhưng nếu anh không nhầm thì họ không
có chi nhánh ở đây. Anh không nghi ngờ em sẽ được chọn. Nhưng có chắc ba mẹ em
sẽ vui vẻ đồng ý cho em đến thành phố khác lập nghiệp?
Bùm!!!
Một lời cảnh tỉnh trúng đích. Tôi cũng không nghi ngờ điều Nam Phong nói là
sai. Chẳng qua, tôi thỏa hiệp trở về gần hơn vì lo ngại ba mẹ ngày một già yếu.
Biết đâu một ngày nào đó tôi sẽ hối hận vì khi họ cần, tôi không thể nhanh
chóng có mặt ở bên. Nhưng tôi vẫn cần công việc, cần tiền để tự chủ cuộc sống.
Tôi chưa nói về việc có ý định đến thành phố khác. Nhưng thú thật, bản thân
luôn ấp ủ một hi vọng mong manh: ba mẹ sẽ thỏa hiệp dễ dàng hơn một chút!
Thành
phố H có bến cảng lớn nhất miền Bắc. Nên anh chọn khởi nghiệp với cửa hàng đầu
tiên ở đây gần 8 năm trước. Sau này, hệ thống phân phối trải rộng tới một số
tỉnh thành lớn hơn. Nhưng đây vẫn là nơi anh coi trọng nhất. Anh cần một người
trợ lý phụ trách quan hệ khách hàng - Nam Phong vô cùng kiên nhẫn giải thích. Không quên
ban phát thêm những nụ cười mỉm nhẹ nhàng, vô hại - Quan trọng hơn, em cũng
cần một sự lựa chọn hợp lý, tránh để phụ huynh truy sát chuyện chồng con, không
phải sao?
Bỗng
nhiên anh cười rộ lên - Không cần quá căng thẳng. Anh tình nguyện làm bình
phong, tránh cho em sau này bị đẩy đi gặp những người em không muốn gặp. À!
Còn nữa ...– Anh ta bỗng hạ tông giọng, thì thầm- Chẳng phải em còn muốn
dọn ra ở căn hộ riêng đấy sao?
Oái,
chẳng lẽ lúc cao hứng mình đã nhắc đến ham muốn mãnh liệt quay về căn hộ cũ?!
Đúng là
gặp gian thương rồi. Vui vẻ đấy! Thoải mái đấy! Nhưng chẳng nói chuyện bâng quơ
cho có. Để ý từng câu từng chữ. Đến khi cần sẵn sàng tung hê để chiếm lợi thế.
Nhưng anh ta nói có lý. Biết đâu cho mọi người thấy tôi đã sẵn sàng tìm hiểu
một mối quan hệ nghiêm túc, gia đình cũng cho tôi nhiều tự do hơn? Thực cũng có
nhiều lợi ích!
uhm,
Em thừa nhận phương án của anh không tệ. Nhưng anh vẫn cần cân nhắc. Em không
có chuyên môn trong lĩnh vực của anh.- Tôi thành thật lo ngại- Chưa nói đến có thể
giúp gì được anh không. Biết đâu em còn làm mất mặt anh trước mọi người.
Là
vì em chưa hình dung được em cần phải làm gì thôi. Sẽ có điểm chung khá lớn với
chuyên môn em hiện có. Hơn nữa ... - Anh trầm ngâm giây lát, rồi bật ra- Anh tin vào trực giác. Công
ty giống như nơi đi chốn về của một nhóm bạn thân lâu năm. Anh đánh cược là em
có khả năng hòa hợp với họ. Nhưng.... dù người là do anh chọn, cũng sẽ không có
ngoại lệ. Em có deadline 3 tháng để cảm thấy mình hoàn toàn phù hợp. Em quyết
chứ?
Uhm, gì
mà 3 tháng để thích ứng? Chính xác đó là thời gian thử việc ở bất cứ vị trí
công việc nào. Đôi khi chỉ cần vài ngày là đủ để biết mình có thể ở lại, hay
nên sớm cuốn gói ra đi. Chủ động xin nghỉ luôn là một kỹ năng cần thiết để vớt
vát tự tôn trước khi bị người ta tống cổ. Mười mấy năm lăn lộn. Kỳ thực, tôi
chưa từng có dịp vận dụng loại kỹ năng này.
Ngày
còn làm việc trong nước, tôi giảng dạy cho một trường đại học về lĩnh vực quản trị
dịch vụ du lịch và lữ hành. Cơ bản là không có khả năng bị sa thải bởi ngành
nghề đang hot, số lượng các trường dạy nghề thì lại chẳng đáng là bao. Giảng
viên hết thời gian lên lớp tại cơ sở chính. Tiếp tục bị lùa như vịt tới các
điểm trường liên kết. Đến đội ngũ thầy cô lão làng, về nghỉ chế độ vài năm vẫn
nhận vô số lời mời cộng tác. Nhiều người đến việc thở bình thường cũng đã đủ
mệt... Bản thân tôi dư sức dạy bền bỉ thêm 25, 30 năm nữa nếu còn ở lại.
Nói gì đến việc thất nghiệp?
Đến
giai đoạn sau này, thực tế chúng tôi học nghiệp vụ chỉ khoảng 6 tháng. Nhận tấm
bằng chứng nhận từ phòng đào tạo, ai ai cũng hăm hở xuất hiện tại các khách
sạn, khu nghỉ dưỡng hạng sang được giới thiệu mà không lỡ chậm trễ một giây.
Sinh viên háo hức được mặc lên người bộ đồng phục mới tinh. Ưỡn ngực, căng mông
đi lại, ăn nghỉ những nơi mà bình thường chỉ nghĩ đến bỏ tiền ra đã buốt ruột.
Chúng tôi đi thực tế được nhận lương đã thập phần vui vẻ. Hết giờ làm, các quản
lý cũng không khó dễ tạo điều kiện cho thử nghiệm đủ loại dịch vụ chăm sóc cá
nhân đắt đỏ. Chính các boss cũng hỉ hả bỏ ra chút ít, nhưng có được sự phụng sự
toàn tâm toàn ý chuyên nghiệp đến điên cuồng của lũ chúng tôi. Rồi vài tháng
lại đổi loạt thực tập sinh mới, “tống cựu nghinh tân” đã thành thông lệ nhưng
chủ tớ đều lưu luyến, bùi ngùi.