Những
gương mặt xa lạ nhanh chóng lướt qua tầm mắt. Trẻ có. Già có. Nhưng chưa thấy
tăm tích cố nhân, đã thấy Nam Phong vững bước quay lại. Đợi anh thuần thục khui
nắp chai, định rót vào hai chiếc ly thủy tinh cao, trong suốt. Tôi lập tức chìa
tay về phía trước:
- Mỹ
nhân châm tửu! Anh chỉ bảo giúp em một chút xem có thanh thoát, tinh tế giống
người Pháp hơn chút nào không ạ? – Tôi láu cá nháy mắt, đưa tay đón chai rượu từ phía anh. Hồ nghi bàn
tay còn vương chút hơi ẩm. Một tay từ từ nghiêng thân chai, khẽ chạm vào miệng
ly. Một tay cẩn trọng nghiêng nhẹ thân ly, đón dòng chất lỏng màu đỏ đậm men
theo thành ly và xoáy đều, nằm gọn gàng trong bầu chứa.
Ánh mắt
mỹ nam lóe lên tia cười thích thú- Em thuận tay trái?
Đó là
vấn đề trọng yếu??? Tôi đang chờ đợi một lời tung hô giả dối để vuốt ve cho
thói ham hư vinh của mình cơ mà? Dù gì, tôi cũng lăn lộn cả chục năm trong các
nhà hàng, khách sạn lớn nhỏ. Bình thường, tôi chẳng câu nệ uống rượu whisky
bằng chén uống trà, uống cocktail ... bằng bát. Nhưng rõ ràng khi cần thiết vẫn
phải đảm bảo tuân thủ những nguyên tắc chuẩn mực không được phép sáng tạo -
nhất là trong những bữa tiệc xã giao!
Tốc độ
bắt kịp suy nghĩ của tôi có chút chậm chạp. Chưa kịp mất hứng, giọng anh lại êm
ái vang lên:
Obama,
Bill Gates cũng thuận tay trái. Anh cũng thuận tay trái. Chúng ta có điểm
chung! – Anh cười duyên
dáng – Á, rắc thính hồn nhiên, êm ái vậy sao? Tỏ ra mình rất chủ động, phóng
khoáng nhưng mặt tôi đơ cứng trong khoảnh khắc như vừa tiêm filler. Tôi không
dễ thích ứng khi đối phương quá sắc sảo. Khi tôi vừa cất giấu ham muốn được
nghe đôi lời tán tụng hoa mỹ. Anh lại thủng thẳng nói tiếp:
Chúng
ta thuộc phần tử có nhiều khả năng trở thành người nghiện rượu cao gấp 3 lần so
với người thuận tay phải. Em biết không?- Anh quay sang, nháy mắt rồi thò tay ra chia món khai
vị vào đĩa cho tôi.
Ồ! Tôi
tưởng người thuận tay trái có tiềm năng phát triển hơn trong các môn thể thao,
nghệ thuật, hay ngoại ngữ?! Hay là những người suy nghĩ cảm tính hơn, nhạy cảm
hơn?!
Quả thực,
chưa nghe ai đề cập đến vấn đề nghiện rượu. Liệu đó có phải lý do anh chàng này
học về rượu, tiện thể kinh doanh về rượu cho thỏa lòng?
Thực
ra, em thuận cả hai tay!-
Tôi cười bẽn lẽn, không quên tố khổ - Tay trái thuận tự nhiên, còn tay phải
là do rèn luyện. Ngày bé, nếu vô thức cầm đồ bằng tay trái, ba em sẽ chỉnh đốn
rất tận tình nên lâu dần em buộc phải quen. Chỉ là khi thoải mái, em có chút
tùy hứng!
Chúng
tôi bắt đầu dùng bữa, tiếp tục lời qua ý lại vô cùng nhu thuận, ăn ý. Từ chuyện
tay trái, tay phải luyện chữ. Đến những năm tháng học phổ thông, ra nước ngoài
tu nghiệp. Cả một khoảng trời kỷ niệm lướt qua thật nhanh như một thước phim
nhiều màu sắc tươi vui, đáng nhớ.
Anh
tiếp thêm rượu đến lần thứ ba, tôi đã lâng lâng, cao hứng kể về những chuyện
đáng xấu hổ từ những giây phút đầu vừa đặt chân đến Changi. Từ chuyện vốn rất
xem thường một Singapore bé nhỏ, nhưng lại lơ ngơ như lạc trong mê cung ngay
tại phòng chờ sân bay. Từ chuyện leo lên nhầm xe buýt hop- on hop- off, đến mức
lơ ngơ, quay vòng vòng vài tiếng đồng hồ, lại trở về đúng vị trí cũ. Cả những
lần ngớ ngẩn nhìn bản đồ, muốn lên tàu điện ngầm về khu phía Bắc. Kết quả, lại
tới điểm cuối tầng hầm nhà hát sầu riêng tận phía Nam. Ngẫm lại mới nhớ, hầu
hết những lần nhầm lẫn tai hại ấy, tôi đều trong trạng thái quá phấn khích đến
mức chẳng kịp suy xét nhìn trước ngó sau. Cũng chẳng ngờ lại có một ngày. Những
chuyện đáng xấu hổ ấy lại được nhắc đến bình thản như chuyện phiếm mua vui.