Gái già

Dọa giết


1 năm

trướctiếp

Khi những tia nắng đầu tiên xuyên qua cửa sổ đánh thức tôi uể oải trở mình. Tôi ôm cái đầu đau nhức lăn lộn trên giường, cố gắng chắp nối những hình ảnh rời rạc thành đoạn ký ức liền mạch những gì đã xảy ra đêm trước. Nhưng rốt cuộc, cục diện như thế nào, tôi là chủ nhà mà vẫn không có cảm giác chân thực!

Chuyện bắt đầu từ việc tôi theo chân Javier lê la quán xá xả hơi ngày cuối tuần. Sau đôi chai thầy trò quyết đấu. Tôi tấp tểnh, ngật ngưỡng tha được cái thân tàn về nhà thì gặp cố nhân đứng ngóng. Rồi giằng co qua lại với Gia Viễn chẳng bao lâu, vẫn chưa ngã ngũ. Nam Phong từ đâu bỗng dưng nhảy phắt ra bắt gian!

Lại chưa được chứng kiến hai gã giao đấu đầu cuối ra sao. Thế mà, bụng dạ biểu tình, cuộn trào quyết liệt bao nhiêu thứ nạp vào từ buổi tối đòi được phóng thích. Tôi bụm miệng vọt nhanh vào nhà vệ sinh ôm bồn cầu nửa tiếng. Lúc trở ra thì xung quanh tuyệt nhiên không còn thấy bóng dáng bất kỳ ai như bốc hơi cùng một lúc. Toàn thân đã mệt đến rã rời, nên cũng lười quản chuyện, tôi ..nhanh chóng trút bỏ mấy thứ quần áo vướng víu, lười biếng nằm vật ra giường thỏa mãn.

… Rời phòng sau khi xong xuôi thủ tục cá nhân buổi sáng, kỳ tài là bước ra phòng khách, tôi trố mắt phát hiện ra thân ảnh quen thuộc của anh thầy đang nằm ngả ngốn trên sofa, vẫn đang say sưa chu du không biết trời đất trăng sao gì. Chẳng nhẽ rượu làm tôi ảo giác đến mức lẫn lộn tùm lum, không có chút khái niệm nào về việc anh thầy qua đêm chỗ tôi? Sao có thể? Vậy còn Gia Viễn, rồi Nam Phong- ba gã đó có chạm mặt nhau?

Trong lúc chờ đợi anh thầy tỉnh giấc để hỏi rõ sự tình. Tôi bắt tay vào chuẩn bị một ấm trà giải rượu, cũng thuận tay làm bữa sáng đơn giản cho cả hai. So về việc Javier ở lại hay thay thể bởi một trong hai gã xuất hiện trong ký ức ít ỏi của tôi đêm qua, rõ ràng anh thầy vẫn là một phương án dễ chấp nhận hơn rất nhiều.

Ngoài Nam Phong đã từng xuất hiện trước mặt bố mẹ tôi như ứng cử viên sáng giá cho vị trí “gỡ bom nổ chậm”. Tôi cũng từng kéo Javier về nhà được vài lần nhưng để tránh hoài nghi, tôi luôn quả quyết chúng tôi chỉ là đồng nghiệp không hơn chẳng kém. Giây phúc đầu phụ huynh tôi còn có chút e ngại, hồ nghi. Nhưng sau khi khề khà đôi ba chén với bố, cố gắng bập bẹ nịnh nọt đồ ăn mẹ tôi nấu. Họ chính thức xoắn suýt lấy Javier như tìm được đứa con đi lạc! Dăm ba bữa lại bảo tôi dắt anh thầy về ăn uống cho vui cửa vui nhà.

Em có đồ cá nhân thay thế nào ở nhà không? - Javier uể oải tựa cửa phòng bếp, hỏi vọng vào khi thấy tôi quay lưng loay hoay làm bữa sáng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp