16.
Giờ đây nhìn Lâm Đạm, Tăng Nghị Hiên không hề thấy ngốc nữa, ngược lại thấy cô từ đầu tới chân đang phát sáng. Không nghi ngờ chút nào, cô là cô gái đẹp nhất anh ta từng gặp, bất kể bên ngoài hay bên trong.
Lâm Đạm cầm cốc sữa bò còn vương hơi ấm, bình tĩnh nói: "Tôi không phải kẻ ngu, tôi chẳng qua làm chuyện mình phải làm."
Tăng Nghị Hiên không nháy mắt nhìn cô, ánh mắt sáng ngời trong suốt.
Tăng Trấn Uyên từ lúc Lâm Đạm bắt đầu kể rõ chuyện cũ liền lâm vào yên lặng. Tròng mắt xanh thẳm của hắn giờ phút này hơi có vẻ lam đậm tối tăm, từng câu từng chữ nói: "Cô Lâm, cô thật sự khiến tôi rất kinh ngạc." Hóa ra có người có thể vì một phần ân tình làm đến nước này; hóa ra có người có thể bỏ ra không oán không hối như thế. Nếu người hắn cứu năm đó không phải Âu Dương Tuyết, mà là Lâm Đạm, kết quả sẽ thế nào?
Tăng Trấn Uyên không muốn đem bất kỳ ai ra so sánh với Âu Dương Tuyết, nhưng hắn không nhịn được. Đối mặt với sự kháng cự của Âu Dương Tuyết, hắn sẽ căm tức vô cùng, song cũng hết sức áy áy. Hắn thường thường suy nghĩ, mình làm như vậy rốt cuộc đúng hay sai? Nhưng giờ đây, đối mặt với Lâm Đạm, hắn mới đột nhiên phát hiện, mình đã từng thiếu nợ Âu Dương Tuyết cái gì đâu? Hắn đem hết thảy những gì tốt nhất lên trước mặt cô ta, cô ta có thể không chấp nhận, nhưng không thể vì thế mà oán hận hắn. Hắn có lẽ chưa từng cho cô ta quyền lựa chọn, song cái này tiếp nhận sự trợ giúp của hắn, cô ta có quyền từ chối.
Cô ta hoàn toàn có thể nói với hắn: Xin lỗi, tôi không cần sự trợ giúp từ anh, bởi tôi không có cách hồi báo anh. Như vậy hắn nhất định sẽ buông tay, Tăng Trấn Uyên hắn từng cưỡng bách qua người nào?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT