22.
Xem xong tập phim, Lâm Đạm vẫn chưa dừng được run rẩy. Lúc công chúa trong màn hình nhảy xuống vách đá, cô tựa như một lần nữa trải nghiệm lại giấc mộng đáng sợ ấy, vô tận bi ai xông tới, nhuộm đỏ hốc mắt cô. Cô lắng đọng cảm xúc rất lâu mới nói giọng khàn khàn: "Thật xin lỗi, mẹ sai rồi, con không phải không có kỹ năng diễn xuất, con chỉ là cần rèn luyện mà thôi. Có lẽ có một vài chuyện đáng giá để con đi thử."
Bạch Chỉ Lan nghiêng đầu, giọng bình tĩnh: "Không, đó không phải diễn..."
Cô chưa nói hết lời, song Lâm Đạm đã hiểu, người xem cũng hiểu, đó không phải diễn, mà là cuộc sống. Khi công chúa hết lần này tới lần khác trách móc tướng quân, linh hồn trốn trong thân thể này cũng đang một lần lại một lần chất vấn người khác, chất vấn chính mình -- tại sao không ai yêu tôi? Tại sao? Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì?
Bạch Trúc có người cha từ ái, có người mẹ dịu dàng, mà cô cái gì cũng không có, cứ như một đứa trẻ sơ sinh bị vứt bỏ mà trưởng thành...
Lâm Đạm không đành lòng nghĩ tiếp, giang hai cánh tay ôn nhu nói: "Tới, tới trong ngực mama này, để mama ôm con một cái." Đây là lần đầu tiên cô tự xưng mama, nếu như có thể khiến đứa trẻ này vui vẻ hơn, cô nguyện ý làm người mẹ, người bạn của cô nhóc này, cô nguyện ý đóng vai hết thảy nhân vật có ý nghĩa trong đời cô bé.
Bạch Chỉ Lan giống như bị kinh sợ, đột nhiên quay đầu nhìn cô.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT