7.
Bạch Chỉ Lan đã từng ảo tưởng vô số lần mẹ mình sẽ mang bộ dáng gì. Cô biết mẹ không học chương trình giáo dục chính quy, cũng biết mẹ lớn lên trong một xóm núi nhỏ, cho tới giờ chưa từng thấy qua thế giới bên ngoài. Mẹ có lẽ không có vẻ ngoài đẹp đẽ, không có học thức uyên bác, không có khí độ ưu nhã, không có tài ăn nói ung dung khéo léo cùng tài hoa kinh diễm thế nhân, nhưng vậy thì sao? Mẹ vĩnh viễn là mẹ mình, điểm này bất kỳ ai cũng không thể thay đổi.
Nhưng khi chân chính thấy mẹ mình, tất cả tưởng tượng trước đó đều bị phá hủy. Cô há miệng, lại không nói ra được câu nào.
Truyền hình trực tiếp an tĩnh trong chốc lát, sau đó xẹt qua một đống bình luận kích động thét chói tai.
Chỉ thấy tại cánh cửa rộng mở có một người phụ nữa đang đứng, mày kiếm dày mà không tạp, nghiêng chéo ẩn vào tóc mai; da trắng trong suốt, sáng bóng như ngọc; đôi mắt vừa đen vừa sáng, thâm thúy như một khoảng trời sao; môi mỏng cong lên tự nhiên nhưng không hiện thân thiện chút nào, ngược lại lộ ra khí thế cười như không cười nhìn đời bằng nửa con mắt.
Bạch Chỉ Lan mặc dù có một cái tên thanh nhã, nhưng dáng dấp không hề thanh nhã chút nào, ngược lại diễm lệ tới hùng hổ dọa người. Mỗi một cái nhăn mày, mỗi một tiếng cười, mỗi hành động cử chỉ, tất cả đều đẹp đến bức bối. Antifan có ghét nữa cũng không thể không thừa nhận, dung mạo cô hoàn toàn xứng với hai chữ "thần nhan".
Cũng từng có người cảm thán qua: "Người mẹ phải thế nào mới có thể sinh ra cô con gái xinh đẹp như Bạch Chỉ Lan?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT