11.
Lâm Đạm mang Vu Diệp Oanh trở lại phòng học. Cô không nhanh không chậm đi xuyên qua bàn ghế, trở về chỗ ngồi của mình. Bạn học hai bên khi nhìn cô ánh mắt đều mang chút ý tứ không nói rõ. Eo cô rất nhỏ, lúc đi sẽ không tự chủ được đong đưa, mái tóc mềm mại óng ả xõa tung giống rong biển vậy, tự nhiên mang theo ý vị không nói nên lời.
Cao Thư Khải vò tóc, tựa hồ có chút phiền não, một hồi nhìn Lâm Đạm, vẻ muốn nói lại thôi, một hồi lại nắm chặt đấm nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết đang giãy giụa cái gì. Mã Duệ ngồi cách đó không xa nhìn chằm chằm Lâm Đạm, ánh mắt đầy tính xâm lược.
Một đám nữ sinh tụ tập với nhau nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng sẽ có tiếng thốt "Có thật không, thật không biết tự ái" truyền ra, ánh mắt cứ quét về phía hàng cuối cùng. Bị vây quanh giữa đám người theo thứ tự là Từ Hân và Hoàng Tuyền, cũng không biết hai người nói cái gì, tất cả đều lộ biểu tình khiếp sợ, sau đó che miệng lại, mặt đầy khinh bỉ.
Đối với người không liên quan, Lâm Đạm từ trước tới giờ chọn lựa thái độ không nghe thấy không nhìn thấy, giờ học nào đám người kia tụ tập nói chuyện gì, cô chưa từng thấy hứng thú, nhưng hôm nay để ý nghe một chút mới biết, hóa ra tiêu điểm đàm tiếu của họ vẫn là mình.
Lâm Đạm mở lòng bàn tay, ý vị không rõ cười một tiếng.
Vu Diệp Oanh nhìn chằm chằm một đám muỗi nho nhỏ bay ra từ lòng tay cô, tò mò hỏi: "Lâm Đạm, đây là cổ gì thế?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT