14.
Tới gần một thôn trại, Lâm Đạm liền để phu xe đợi ngoài cửa thôn, mình thì cầm một cái chuông lắc, vừa đi vừa hét to: "Khám bệnh đây, nhà ai có người bệnh thì tới đây, ta có thể chữa tất, không trị hết không thu tiền."
Chuông vang lên một đường, cô hét hết một đường, người trong thôn thấy cô là nữ tử, tuổi tác nhỏ thì có chút do dự, nghe nói không trị hết không thu tiền, lúc này mới dò xét gọi cô lại. Cô không từ chối một ai, ai gọi thì đến nhà người đó xem bệnh, nếu gặp phải côn đồ vô lại đùa giỡn thì một cái tát giải quyết đối phương, hoàn toàn không nói nhiều dù một câu.
Người trong thôn thấy cô hung hãn như vậy, không dám khinh thị cô như trước nữa.
Lâm Đạm khám liên tiếp hết mấy bệnh nhân, đều là các triệu chứng nhức đầu cảm mạo nho nhỏ. Cô kê toa thuốc xong, nếu có thời gian có thừa tiền, sẽ để chính họ tới dược phòng trong thành bốc thuốc, nếu không có thời gian không có tiền dư, cô liền vào núi hái thuốc, xử lý xong cả, ngày thứ hai mang tới.
Khám bệnh bốc thuốc đều rất phí tiền, một thang thuốc chữa bệnh cảm mạo tùy tùy tiện tiện cũng phải nửa lượng bạc, người bình thường căn bản không chi nổi. Nhưng Lâm Đạm chỉ lấy có mười mấy đồng tiền, chẳng khác nào cho không. Người trong thôn thấy cô lấy tiền phí tiện nghi như vậy, có bệnh hay không cũng tới tìm cô, dù sao cô đã nói rồi, không trị hết không lấy tiền.
Lâm Đạm đã sớm ngờ tới sẽ xuất hiện loại chuyện này, nhưng lơ đi. Thứ cô thiếu nhất bây giờ là kinh nghiệm, mà muốn tích lũy kinh nghiệm thì phải hành y chữa bệnh không ngừng. Người tới càng nhiều, cô càng vui vẻ, sao lại chê cho được. Bất kể người tới có bệnh hay không, chỉ cần cho cô sờ mạch đập một cái, tìm tòi, là cô đã học được cái gì đó rồi.
Mạch đập của người khỏe mạnh và người bệnh không giống nhau; bệnh nhân có cùng triệu chứng cũng có thể có hai loại mạch đập không giống nhau; bệnh nhân có mạch đập giống nhau mà triệu chứng có khi lại khác... Trong quá trình tiếp xúc không ngừng này, cô học được rất nhiều kiến thức mà trong sách vở không học được, sâu sắc lĩnh hội được niềm vui thú khi hành nghề chữa bệnh.
Sắp đến chạng vạng tối, cô ghi nhớ tên họ và địa chỉ mấy gia đình, rồi mới thỏa mãn rời đi. Bởi chuẩn bị không được đầy đủ, trên người cô không có thuốc, ngày mai phải bốc thuốc tới cho bệnh nhân, may mắn mọi người chỉ bị bệnh nhẹ, vẫn chờ được. Nhưng từ nay về sau, cô phải học tự mình hái thuốc, tự mình bào chế, mang theo mấy loại thuốc thông dụng thường dùng bên người, đề phòng cần dùng đến, nếu không sẽ giống hôm nay, biết rõ bệnh nhân nên chữa thế nào mà lại không có thuốc, đành phải kéo dài thêm nửa ngày.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play