2.
Lâm Đạm không phải nguyên chủ, cô không kiêu căng cũng không khăng khăng một mực, nếu rời khỏi Tiết phủ một mình ra bên ngoài sống, cũng không cần lo lắng người ngoài nhìn ra bất thường, gây ra nhiều rắc rối. Trong tay cô có một khoản tiền, đủ cho cô trải qua cuộc sống ổn định, trừ cái này ra, cô còn có một thân tay nghề, hoàn toàn có thể tự nuôi smình.
Cô mặc dù mất trí nhớ, nhưng lúc nghĩ tới việc nên kiếm sống thế nào, trong đầu tự nhiên lần lượt xuất hiện rất nhiều lựa chọn, ví dụ như làm đầu bếp, ví dụ như nhập ngũ, ví dụ như thêu thùa. Những kỹ năng này dường như thấm vào linh hồn cô, vô luận cô thay đổi thân phận bao nhiêu lần, cũng sẽ không biết mất.
Nhưng mà, khi cô tới gần cửa, bỗng đứng yên bất động. Tiết Bá Dung vì cứu cô mới bị liệt, nếu cô cứ như vậy rời đi, vậy hắn nên làm gì bây giờ? Hắn đời này có thể đứng lên sao? Còn có thể thực hiện ước mơ và lý tưởng của mình sao?
Lâm Đạm là một người ân oán rõ ràng, trọng tình trọng nghĩa. Nguyên chủ có thể hoàn toàn không áp lực rời đi, từ đây bỏ lại hết thảy bắt đầu cuộc sống mới, nhưng cô không làm được. Ngay lập tức rời khỏi nơi này, cô vẫn có nhà do nhà họ Tiết mua cho, dùng tiền bạc nhà họ Tiết chuẩn bị cho, nhưng cô sao có thể yên tâm thoải mái được đây? Bây giờ, nguyên chủ chính là cô, cô chính là nguyên chủ, ân tình nguyên chủ thiếu nợ, cô phải trả, nghiệt nguyên chủ đã gây ra, cô phải đền bù, đây là trách nhiệm cô không thể đẩy đi đâu được.
"Ta không đi." Nàng xoay người, đi về phía chính viện.
"Ngươi nói gì? Ngươi trở lại cho ta!" Người hầu phụ trách đuổi cô đi ngây ngẩn.
Lâm Đạm đi rất nhanh, ngại chút uy lực còn sót lại của nguyên chủ, không ít người ở gặp trên đường lộ vẻ nghi ngờ, nhưng cũng không dám ngăn trở. Đợi cô đi qua cửa thùy hoa (1), tới chính viện, bỗng nghe thấy bên trong truyền tới tiếng khóc, còn tiếng thở dài đầy bất đắc dĩ của một phụ nhân: "Văn phu nhân, ta cũng không muốn làm vậy, nhưng Thanh Phương nhà ta mới mười lăm tuổi, ta sao có thể dằn lòng để con bé tới sống thủ tiết? Nếu con gái ngươi gặp phải chuyện này, ngươi sẽ làm thế nào?"
Tiết phu nhân hồi lâu không lên tiếng, lão thái quân thở dài một tiếng, yếu ớt nói: "Thôi thôi, trời không biết trước gió mưa, người không biết trước họa phúc, Bá Dung nhà ta có số mạng này, trách không được người nào cả. Canh thiếp và giấy hôn thú chúng ta đều lui cho ngươi, ngươi trở về đi thôi."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT