Mặc dù kiếp trước Hứa Tổ Quang chịu không ít khổ sở nhưng sau ba năm lưu đày, những ngày tháng tốt đẹp cũng đến. Nguyên chủ xem hắn ta như tổ tông của mình, chi phí ăn mặc đều đắt đỏ nhất, những việc xã giao bên ngoài cũng ra tay hào phóng, quan hệ với đồng liêu và các quan trên vô cùng hoà hợp, chức quan một năm thăng hai bậc, thực sự là đường làm quan rộng mở, thuận lợi trăm bề, chỉ mới mấy năm ngắn ngủi đã có được chỗ đứng trong quân đội, quyền lực cũng không nhỏ.
Người ta thường nói nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó, Hứa Tổ Quang đã từng được sống trong cảnh giàu sang phú quý, bây giờ lại trọng sinh một lần nữa, làm sao có thể quen với cuộc sống nghèo khó của một chức quan lục phẩm tép riu? Tạm thời không đề cập đến những chuyện khác, chỉ riêng đồ ăn thức uống dùng trong nhà, hắn ta đã vô cùng chướng mắt, ngay cả sân viện cũng không được rộng rãi, thực sự là ngột ngạt khó chịu.
Hắn ta vẫn luôn nghĩ rằng chỉ cần mình nắm bắt được tiên cơ trước Lâm Đạm thì sẽ có thể phất lên chỉ sau một đêm, nhưng không ngờ đây chỉ là một cái bẫy sâu không đáy. Để đề phòng Lâm Đạm lại mời những thợ nghề đó trở về để giúp nàng ta mở cửa hàng, hắn đã trả một mức lương rất cao, thỉnh thoảng còn thưởng hàng chục lượng bạc, nhưng hoá ra số tiền khổng lồ hắn bỏ ra sớm đã đổ sông đổ bể!
Rõ ràng những thợ nghề đó không hề có bản lĩnh gì, nhưng lại mặt dày đòi tiền của hắn ta? Nói không chừng trước mặt hắn ta bọn họ tỏ vẻ cảm động đến rơi nước mắt, nhưng sau lưng lại không ngừng mắng hắn là kẻ ngu ngốc!
Hứa Tổ Quang càng nghĩ càng không thể vượt qua được những khúc mắc trong lòng, càng nghĩ thì càng tức giận đến mức máu dồn lên não, trước mắt bỗng nhiên mở ảo choáng váng, thiếu chút nữa ngất đi. Hắn ta vội vàng chống tay vịn trên mặt bàn, nghiến răng nghiến lợi gọi lên một cái tên: “Lâm Đạm!”
Cũng lúc đó, trong cơn lửa giận cuồng nộ của hắn ta còn xem lẫn một chút hối hận nhỏ đến mức thậm chí ngay cả hắn ta cũng không nhận ra. Nếu sớm biết Lâm Đạm có bản lĩnh như thế, hắn ta đã không thả nàng đi, không nên…
Đúng lúc này, Vạn Tú Nhi chống đỡ chiếc bụng lớn đi vào thư phòng, thấy đống quà tặng trên bàn sách liền cầm lên xem một chút, sau đó nếm thử một khối điểm tâm, hai mắt lập tức sáng ngời: “Tướng công, cái này là sản phẩm mới của thợ nghề trong cửa hàng chúng ta làm ra sao? Rất ngon! Từ trước đến nay ta chưa bao giờ được ăn một thứ bánh nào ngon như thế này, cho dù là ngự thiện trong cung cũng không thể sánh được! A, hương thơm của viên thuốc hương này thật đặc biệt, có phải cũng là đồ trong cửa hàng của chúng ta không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play