Lâm Đạm bị một tiếng khóc xé ruột xé gan làm cho tỉnh giấc, vừa mới mở mắt thì thấy mái tóc tiểu phụ nhân kia đã nhuốm màu hoa râm, khuôn mặt phủ kín những thăng trầm dâu bể, tựa như chỉ trong chớp mắt đã già hơn mười tuổi, nhưng rồi lại thấy hai đứa nhỏ khoảng chừng tám chín tuổi lần lượt ngồi hai bên người nàng, luôn miệng kêu tiểu phụ nhân là nương.

Lúc này Lâm Đạm mới giật mình ý thức được, hoá ra không phải tiểu phụ nhân kia già đi trong chớp mắt mà là do thời gian chìm sâu vào giấc ngủ của mình dài hơn một chút, thoáng cái đã mười năm trôi qua. Căn nhà của tiểu phụ nhân càng rách nát nghèo túng hơn rất nhiều so với mười năm trước, trên xà nhà treo cờ trắng, hai cỗ quan tài được đặt song song giữa sảnh chính, cha mẹ chồng tiểu phụ nhân đều đã qua đời, chẳng trách nàng khóc lóc bi thương đến thế. Nhưng tên tú tài kia đâu rồi? Một nam nhân vốn dĩ nên là trụ cột của gia đình này lại chẳng thấy bóng dáng đâu cả, chỉ có những người hàng xóm láng giềng đi đi lại lại giúp đỡ phụ nhân lo liệu việc ma chay.
Lâm Đạm cũng không vội vàng dò hỏi tình hình của gia đình này mà chỉ lặng lẽ đứng ngoài quan sát. Bảy ngày sau, cha mẹ chồng phụ nhân chôn cất về nơi an nghỉ cuối cùng, lúc này hàng xóm láng giềng mới lần lượt đến nhà yêu cầu phụ nhân trả tiền nợ, người này một lượng, người kia hai lượng, các khoản linh tinh vụn vặt cộng dồn lại, cuối cùng lên đến con số khổng lồ.

Phụ nhân hoàn toàn không có sức khoẻ vượt trội hơn người, lại không có năng lực mưu sinh kiếm sống, chỉ đành phải bán tất cả đồng ruộng trong nhà và trả hết số tiền nợ người ta để an táng cha mẹ chồng. Thấy nàng cả ngày mặt ủ mày chau, hai đứa nhỏ lo lắng hỏi sau này phải làm sao đây, nàng chỉ nói sau này phụ thân trở thành đại quan áo gấm về làng, đương nhiên sẽ chuộc lại tất cả đồng ruộng trong nhà, cuộc sống của bọn họ sẽ tốt hơn rất nhiều so với bây giờ.
Hai đứa nhỏ ôm theo cõi lòng tràn ngập khát khao ngủ thiếp đi, chỉ còn lại phụ nhân che mặt bật khóc nức nở trong đêm khuya thanh vắng. Nàng đã mất tin tức thư từ của trượng phu từ lâu, làm sao biết được hắn còn có thể trở về hay không? Nếu có thể quay về, vậy đã mười năm trôi qua, tại sao hắn ta vẫn còn chưa trở lại? Cha mẹ ở đây, nhà cửa cũng ở đây, hắn ta chỉ cần đi theo con đường cũ thì có thể trở về quê hương, nhưng tại sao lại chậm trễ lâu như thế? Nếu thực sự có gì bất tiện thì nhờ người đưa thư cho bọn họ yên tâm cũng được mà!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play