Sau khi gửi đồ trở lại Lâm gia, Chu Tồn Chí bật vòi ống nước, nối ống cao su, mất nửa tiếng mới rửa sạch sẽ sân nhà mình, nhưng mùi nước phân vẫn còn lưu lại trong không khí, vài ngày nữa chắc cũng không tản hết được mùi. Trước kia Lâm Đạm từng dọa sẽ cho ông ta mất mặt, ông ta vẫn không tin điều đó, bây giờ ông ta rút ra một bài học. Cô nhóc này làm việc gì cũng không suy nghĩ trước sau trình tự, quả thực không phải những việc mà một người có đầu óc bình thường có thể làm được.

Sau khi Tiêu Hiểu Nga tắm xong đi ra, bà ta hiển nhiên cảm thấy ba thiếu niên và hai người cháu không muốn đứng gần với mình, khi nhìn thấy bà ta, họ vô thức che mũi lại. Cho dù da mặt dày hơn tường thành, bà ta cũng xấu hổ đến mức nghẹn ngào ra ngồi ở đại sảnh một hồi nói đau đầu rồi về phòng ngủ.
Ba thiếu niên lập tức đứng dậy nói rằng bọn họ cũng đi ngủ. Họ cởi quần áo, tắt đèn, nằm cứng đờ trong tấm chăn sớm đã không còn nhìn thấy màu sắc và hoa văn đâu cùng một mùi vô cùng khó ngửi.

“Có mùi!” Cậu thiếu niên mập mạp thì thào, “Bên ngoài có mùi phân, bên trong chăn có mùi, người ở quê sao bẩn thế!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play