Khi Lâm Đạm tỉnh lại một lần nữa thì thấy mình đang ngồi cạnh một chiếc giường đơn, trên giường là một ông già, nước da màu đồng, tóc hoa râm, một chân đắp lớp thạch cao dày, chân còn lại không thoải mái mà cuộn tròn lại. Hơi thở của ông ấy có chút yếu ớt, những vết sẹo lớn nhỏ và vết bầm tím lan khắp trán và cánh tay, trên mu bàn tay gầy guộc còn cắm một cây kim tiêm.
Lâm Đạm ngay lập tức nhận ra đây là một khu bệnh viện, vừa ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện bên cạnh có hai giường bệnh, một phụ nữ trung niên đắp thạch cao khắp người và một nam thanh niên đắp thạch cao nơi cánh tay đang nằm, ngoài cửa sổ bóng đêm thâm trầm, còn người nhà chăm sóc bệnh nhân lại chỉ có một mình Lâm Đạm, có vẻ im ắng.
Lâm Đạm nhìn lên đồng hồ treo tường thì thấy đã hai giờ rưỡi tối, theo lý mà nói thì đến thời điểm này, bệnh viện không cho phép người nhà bệnh nhân qua đêm. Lâm Đạm lập tức đứng dậy, nhẹ nhàng mở cửa, ngồi xuống chiếc ghế bên ngoài hành lang, bắt đầu sắp xếp lại những ký ức trong đầu.
Nguyên chủ cũng có tên là Lâm Đạm, năm nay mười ba tuổi, học năm thứ hai trung học ở một thị trấn nhỏ hẻo lánh, sinh sống ở một ngôi làng miền núi nhỏ càng xa hơn nữa gọi là thôn Lục Tinh. Bố mẹ qua đời khi vừa mới lên ba, được ông nội nuôi dưỡng, là một hộ gia đình nghèo khó có tiếng. Cũng chính vì điều này mà cô mới được phép sống trong bệnh viện, bởi vì ở trong thành phố này cô thực sự không có nơi nào để đi ngoại trừ ở đây.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT