28.
Lúc Lâm Đạm và Bolsa trở lại khách sạn thì đã trễ lắm rồi, cho dù cô mặc áo khoác lông, đeo kính râm, che đi mặt mũi mình, nhưng vóc người ngạo nhân vẫn khiến cô phá lệ dễ thấy. Lễ tân đã sớm nhớ hình dáng cô, lập tức hô: "Xin hỏi là Lâm nữ sĩ sao? Có một vị khách nhờ tôi chuyển cho ngài một món quà."
"Vị khách?" Lâm Đạm cảm thấy thật bất ngờ, cô không có bạn bè gì ở Milan cả.
"Ngài xem quà thì biết, chúc ngài có một buổi tối tốt lành." Cô lễ tân hoạt bát nháy mắt với cô, sau đó đưa tới một chiếc túi đựng hộp quà vô cùng tinh xảo.
"Được, cảm ơn." Lâm Đạm nhận lấy món quà cẩn thận kiểm tra một lần, từ sức nặng và hình dạng để phán đoán hẳn không phải vật gì nguy hiểm. Cho dù đang là thời đại hòa bình, tính cảnh giác của cô vẫn cực cao, đại khái chắc là vì cô từng có quá khứ liên quan. Mặc dù cô mất trí nhớ, các kỹ năng sinh tồn vẫn được cô sát nhập vào trong xương.
"Chúc cô có một buổi tối tốt lành." Cô lễ phép gật đầu, ngay sau đó vào thang máy.
Lễ tân quơ tay nói: "Cô Lâm, tôi xem buổi trình diễn tối nay của cô rồi, quá tuyệt vời! Tôi yêu cô!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT