Có con cá lót dạ, cuối cùng Dư Huyễn Tình cũng tỉnh táo lại một chút. Có dự định rời khỏi chỗ này để quay lại chỗ hôm qua mà cô dừng chân. Nơi đó có rất nhiều tôm và trai có thể ăn được, cô sẽ không bị đói trong một khoảng thời gian.

Không có thời gian để trì hoãn, cô lập tức lặn xuống nước lên đường. Sở dĩ cô không chọn tìm đường trở về lãnh thổ của rái cá biển mà chỉ muốn trở lại địa phương chờ đợi lúc trước là bởi vì Dư Huyễn Tình không biết kỳ sinh sản của rái cá biển lúc nào mới kết thúc.

Trong đàn con cái ít mà con đực thì nhiều, dáng vẻ điên cuồng của rái cá biển đực không tìm được bạn tình sinh sản đã để làm bóng ma tâm lý cho cô. Cô không có ý định quay về cho đến khi chính thức bước vào tuổi trưởng thành, có đủ sức mạnh để chạy trốn. Điều duy nhất làm cô lo lắng chính là mẹ của thân thể này, không biết nó ra sao rồi.

Thật ra quay trở về chỗ cũ cũng không phải là quyết định sáng suốt cho lắm. Sự xuất hiện của tảng băng kia có nghĩa là cô đã tiến vào vùng địa cực. Trong vùng địa cực có kẻ săn mồi cấp cao – gấu, phạm vi thức ăn của gấu rất rộng, không chỉ có hải cẩu và cá, chúng nó còn ăn cả cá voi trắng. Tâm lý an ủi bản thân mà cô cất công chuẩn bị một hồi lâu đã hoàn toàn biến mất. Nếu so với xã hội loài người, thì thế giới động vật chỉ dựa vào bản năng mới càng tàn nhẫn và gian nan hơn, ít nhất xã hội loài người có sự ràng buộc của pháp luật, còn có các món ăn ngon và các mục giải trí để hưởng thụ.

Để cho bản thân không còn suy nghĩ mấy chuyện này, Dư Huyễn Tình cứ bơi một lúc là dừng lại nghỉ ngơi, thỉnh thoảng lại nổi lên mặt nước để xác định phương hướng. Thấy tảng băng trôi trước mặt càng lúc càng gần, cũng đã rất gần chỗ hôm qua cô dừng lại. Trong lúc cô đang tiến về phía trước thì đột nhiên bên tai xuất hiện tiếng sóng biển vỗ cuồn cuộn xen lẫn với nhiều âm thanh khác. Âm thanh đó như có như không, không rõ là cao vút hay trầm thấp, sắc bén như đao, như muốn đâm vào màng nhĩ của người nghe và tận sâu đáy lòng. Ngay khi nghe rõ âm thanh đó, cả người Dư Huyễn Tình giật thót, lông trên người dựng đứng hết lên, một cảm giác cực kỳ nguy hiểm lan khắp người. Còi báo động trong bộ não của cô vang lên liên hồi, nói với cô rằng hãy mau chạy đi, nhanh chạy khỏi đây ngay!

Cô lập tức quay người bỏ chạy không chút do dự. Mặc dù không biết đó là cái gì nhưng trực giác của cô sẽ không sai. Dư Huyễn Tình bơi một mạch vài chục phút, tốc độ còn nhanh hơn lúc chạy trốn hôm qua. Trong cơn kinh hoàng cô nghe được tiếng động hỗn loạn dưới nước, như có một động vật to lớn nào đó đang không ngừng di chuyển dưới nước làm cho đàn cá và các loài động vật khác cũng trở nên hỗn loạn. Nước biển cứ mãi sôi ùng ục hết đợt này đến đợt khác, mặt nước cũng không ngừng nổi bọt.

Cô quay đầu nhìn lại thì thấy trên mặt nước ở phía xa thấp thoáng xuất hiện vài bóng đen khổng lồ đang bơi cực nhanh về một hướng khác. Dư Huyễn Tình hít vào một hơi thật sâu. Nếu như cô không nhìn nhầm thì hình như đó là cá voi, hóa ra khoảng cách của bọn chúng lại gần như vậy. Vào thời khắc này, mấy con cá voi hoàn toàn không thèm để ý đến sự tồn tại của cô, tất cả đều đang liều mạng bỏ chạy và nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt cô.

Dư Huyễn Tình bơi một hồi lâu, thể lực cạn kiệt, mệt mỏi đến mức chỉ có thể ngừng lại để nghỉ ngơi một lúc cho hồi phục thể lực. Vừa dừng lại cô liền phát hiện cảm giác nguy hiểm thình lình lúc nãy đã biến đâu mất. Đột ngột xuất hiện, rồi lại đột ngột biến mất.

Lông sau gáy rũ xuống, Dư Huyễn Tình sợ hãi không thôi dùng móng vuốt che mắt, nghiêng đầu liếm lông trên mu bàn tay, cố gắng dùng việc tắm rửa sạch sẽ để làm cho bản thân bình tĩnh lại. Bấy giờ cô mới có thời gian suy nghĩ xem vừa rồi mới xảy ra chuyện gì, hiện tại đã không còn nghe được âm thanh kỳ quái đó nữa, có lẽ cảm giác nguy hiểm vừa rồi của cô có liên quan tới âm thanh đó.

Rốt cuộc đó là loại động vật gì?

Có thể truyền âm thanh trong nước biển xa đến vậy. Trong nhận thức của cô chỉ có cá voi mới có thể làm được thế thôi, nhưng mà cũng không giống lắm, tiếng kêu của cá voi thê lương và cô độc. Mà âm thanh vừa kỳ quái vừa nguy hiểm kia làm sao cũng không thể tưởng tượng được đó là tiếng gì, không thể nói rõ được, chỉ có thể cảm giác được sự kinh hoàng. Chỉ mới nhớ lại thôi mà lông trên người cô lại dựng đứng, cảm giác sợ hãi vẫn còn lưu lại trong đáy lòng không thể xua đi.

Sau khi sợ hãi xoa mặt, Dư Huyễn Tình bối rối nhìn xung quanh, cô lại tiếp tục vớ phải vận may lạc đường rồi. May là ở đây vẫn còn có thể nhìn thấy đỉnh của tảng băng trôi, có nghĩa là cô vẫn chưa đi quá xa.

Lúc này cô không dám quay lại. Không thể quay về lãnh thổ, cũng không thể đi đến địa phương vừa mới quen thuộc, Dư Huyễn Tình không biết bản thân cô có thể đi đâu. Cô bơi lội trong nước trong trạng thái mông lung, sau khi làm cho bản thân quay tròn như con lăn, đầu óc cũng hơi choáng váng cô mới hơi bình tĩnh lại, tiếp tục lặn vào trong nước để đi tìm thức ăn.

Nghĩ gì cũng là dư thừa, vẫn là lấp đầy dạ dày của bản thân quan trọng nhất. Tuy nhiên, bầy cá vẫn đang còn hoảng loạn chưa thể bình thường lại được, nước biển bị quậy đến hỗn loạn làm cho tầm mắt bị cản trở nghiêm trọng, lặn một hồi lâu cũng không tìm được cái gì để ăn, một con cá cũng không bắt được. Dư Huyễn Tình tủi thân xoa xoa cái bụng xẹp lép. Cuộc sống cũng quá là gian nan đi.

Sau khi tỏ ra chán chường một lúc, cô quyết định vò mẻ không sợ sứt, mạnh dạn bơi trở lại, bị ăn còn đỡ hơn là bị chết đói. Con rái cá biển nhỏ bé ẩn mình dưới mặt nước, chỉ để lộ có nửa cái đầu, dùng đôi mắt đen sáng ngời của mình cảnh giác quan sát bốn phía, đôi tai nhỏ sắc nhọn vểnh lên, vừa nhìn vừa nghe, cái mũi cũng không ngừng khịt khịt đánh hơi.

Càng đi về gần chỗ cũ, nước lại càng lặng, âm thanh ùng ục dần biến mất, ngay cả sóng biển cũng ngừng. Mặt biển mênh mông tĩnh lặng như tờ, cảm giác có chút đáng sợ. Dư Huyễn Tình chậm rãi bơi về, gần hai mươi phút cũng không nghe được tiếng động kỳ lạ nữa. Cô dũng cảm hơn một chút, đẩy nhanh tốc độ, cái đuôi đong đưa theo thân thể, lặng yên không một tiếng động trở về vị trí trước đó. Cô vui vẻ nheo mắt cười, lộ ra hàm răng nanh trắng muốt. Cô quay tròn trong nước, uống một ngụm nước lớn rồi lại nhổ ra, sau đó tiếp tục lặn xuống nước chuẩn bị săn mồi. Bây giờ ngoài chủ nhân của âm thanh kỳ quái đó thì nơi này cực kỳ an toàn, cho dù phải chết thì cô cũng muốn làm một con ma no.

Lúc này ở nơi xa xa dưới mặt nước, một bóng dáng đang đi theo cô như bóng ma, quan sát hết toàn bộ hành trình của cô suốt dọc đường đi. Nhìn thấy dáng vẻ dè dặt đi về phía trước của cô, chủ nhân của bóng dáng đó khẽ nâng tay lên, trong lòng bàn tay bất chợt xuất hiện một nhúm lông mềm mại. Hắn dùng lòng bàn tay vê nhẹ nhúm lông đó, cảm nhận sự mềm mại của nhúm lông.

Một con cá nhẹ bơi lướt qua làm cho nhúm lông bị cuốn lên bởi dao động của dòng nước rồi bay ra khỏi lòng bàn tay. Lòng bàn tay ngay lập tức túm chặt lại, cất nhúm lông vào trong người. Sau đó đầu ngón tay bén nhọn nhanh như chớp ghim vào bụng của con cá, cá giãy dụa nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi. Bóng dáng đó nắm lấy con cá, cũng không nhìn rái cá biển mà xoay người biến mất tại chỗ.

Hôm nay ánh sáng ngập tràn, dưới nước là một mảng ánh sáng màu xanh lam, đá dưới đáy biển được bao phủ bởi tảo biển và rong rêu xanh xanh đỏ đỏ. Dư Huyễn Tình thành thạo đi đến đống đá rồi bắt đầu tìm kiếm. Rất may mắn, ngoại trừ trai, cô còn tìm được một ít động vật thân mềm không vỏ, trông hơi giống như giun thìa biển mà cũng giống như ốc sên không vỏ. Để ăn loài động vật không biết tên như này thì Dư Huyễn Tình còn hơi do dự. Trước đây cô vẫn luôn sợ côn trùng sâu bọ, chỉ cần nhìn thôi là đã nổi hết da gà. Sau khi nhìn chằm chằm vào động vật thân mềm không vỏ một lúc, cô quyết định vớt một con rồi nổi lên mặt nước.

Dư Huyễn Tình dùng mũi đánh hơi mấy con sinh vật đang ngọ nguậy trên bụng hòng chạy thoát, phải chuẩn bị tâm lý mất một lúc lâu mới lấy hết can đảm bỏ nó vào trong miệng. Cô nhắm mắt lại, hoàn toàn không dám nhìn cái thứ mà mình tính ăn vào trong bụng.

Cô cố nén cảm giác buồn nôn mà nhai nuốt, không ngờ rằng nó cũng không tệ, giống như một quả mọng đã chín, vừa cắn vào đã ngập nước, không nói rõ được nó có mùi vị gì. Bây giờ vị giác của cô hơi nhạt, không nếm ra được nhiều vị, nhưng nói chung là cũng không khó ăn. Cô âm thầm ghi thêm một món ăn vào trong thực đơn có thể “dứt" được của mình, rồi lại tiếp tục tìm kiếm ở dưới đáy biển, ngụp lặn một hồi, bất giác mặt trời đã di chuyển từ đỉnh đầu xuống chân trời tự lúc nào.

Đây là lần đầu tiên cô được ăn no kể từ lúc rời khỏi người mẹ rái cá, không chỉ là ăn no, mà còn là no căng. Dư Huyễn Tình thỏa mãn thả người trôi lềnh bềnh trên mặt nước, híp mắt hưởng thụ ánh nắng chiều cùng với gió biển một lúc rồi mới tắm rửa sạch sẽ lông trên người.

Trừ việc đi kiếm thức ăn cùng với ăn rồi ngủ, thì phần lớn thời gian rái cá biển dùng để làm sạch bộ lông của mình. Bắt đầu từ sau gáy, dùng móng vuốt chải chải cào cào như đang gội đầu, chải sạch bộ lông đến khi khô ráo và mượt mà. Sau đó là đi xuống trán, tới mặt, rồi cổ và cái bụng, Dư Huyễn Tình cẩn thận chải chuốt bản thân từ đầu đến đuôi.

Lúc này trời đã tối đen. Căng da bụng chùng da mắt, cô lại tìm một cục đá tính đi ngủ.

Có lẽ là bởi vì chịu ảnh hưởng của âm thanh kỳ quái ban ngày mà tối nay biển cực kỳ tĩnh lặng. Dư Huyễn Tình ôm chặt cục đá trên người, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ nhưng lại không dám ngủ quá sâu, liên tục giật mình tỉnh giấc rất nhiều lần. Đêm đến, hình như cô lại nghe thấy âm thanh lúc sáng, nhưng lần này lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều, giống như tiếng mẹ ở bên cạnh dịu dàng vỗ về làm người ta cực kỳ an tâm. Thậm chí Dư Huyễn Tình còn mơ được một giấc mơ đẹp. Cô mơ thấy mình quay về Trái đất, trở lại trên chiếc giường êm ái trong ngôi nhà của mình. Cô nằm lười biếng trên giường, còn vươn vai duỗi người.

Đá trên bụng bởi vì cô xoay người mà rớt xuống, vang lên cái “bộp”. Dư Huyễn Tình mở choàng mắt ra, phát hiện trên trời đã xuất hiện tia sáng le lói, có lẽ trời đã gần sáng. Như trong giấc mơ, cô nằm trên mặt nước và vươn hai tay. Cô rụt tay lại rồi há miệng ngáp dài, mãn nguyện ngước mắt nhìn bầu trời đang từ từ sáng lên. Chứng kiến mặt trời di chuyển chầm chậm từ chân trời lên bầu trời, nhuộm đỏ cả mặt biển.

Sau khi ngắm bình minh xong, Dư Huyễn Tình bắt đầu hành trình ngày mới. Trước tiên cô phải bơi về lại vị trí hôm qua rồi mới bắt đầu kiếm thức ăn. Ngủ mà cứ bị trôi như vậy cũng không tốt lắm nhưng mà cô không có cách nào khác, trừ khi cô có thể tìm được một vùng rong biển hoặc là cô tìm được đất liền để ban đêm lên bờ nghỉ ngơi. Xuyên tới đây đã được một khoảng thời gian rồi nhưng mà cô vẫn không biết được đất liền trông như thế nào, thứ duy nhất không di chuyển cũng chỉ có tảng băng mà hôm đó cô dùng để làm cột mốc mà thôi.

Sau khi nhìn chằm chằm vào đỉnh tảng băng một lúc, Dư Huyễn Tình bắt đầu suy nghĩ cô có bao nhiêu phần trăm có thể thành công leo lên tảng bảng đó. Thật ra thì, cũng không phải là không thể. Cô lại bơi về phía tảng băng, giống như thường ngày.

Sau khi trở lại vị trí cũ, cô tiếp tục lặn xuống nước và bắt được rất nhiều trai. Lần này cô tiện tay vớt thêm cả cục đá đặt lên bụng, dù sao thì đập vào đá mở sẽ nhanh hơn là đập vào vỏ. Trong lúc cô đang liên tục khui trai ăn ngấu nghiến thì không biết cục đá trên bụng đập vào đâu hay là do cục đá bất thường, mà trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một tia sáng. Sau đó, một màn hình trong suốt khoảng 30cm trôi lơ lửng trước mặt cô. Trên màn hình trống không, không có gì hết, ánh mắt cô có thể nhìn xuyên qua màn hình thấy được mặt nước ở phía sau.

Dư Huyễn Tình ngơ ngác nhìn chằm chằm vào thứ đồ chơi trước mặt, nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra, cô lại gặp ảo giác sao?

Cái màn hình này sao trông giống cái màn hình trong phim điện ảnh khoa học viễn tưởng vậy?

Cô ngập ngừng giơ tay ra, móng vuốt nhẹ nhàng xuyên qua màn hình.

- Rít!

Mở miệng tính nói gì đó nhưng cô vẫn chỉ phát ra được tiếng kêu của rái cá, không nói được tiếng người. Màn hình cũng không có xuất hiện bất kỳ thay đổi gì.

Dư Huyễn Tình bơi về một phía. Bất kể cô bơi đi đâu, màn hình cũng vẫn đi theo bên người cô không rời, luôn giữ khoảng cách không xa không gần. Cô nhìn qua trái rồi lại qua phải, không có người hay động vật nào khác. Mọi thứ không khác gì hôm qua - hôm kia - những ngày trước đó. Trên trời không có chim, và không có bất kỳ thứ gì kỳ quái. Đây không phải là “Buổi biểu diễn của Truman"*, cũng không có ai đang quan sát cô.

(*Buổi biểu diễn của Truman: kể về người đàn ông 30 tuổi bị biến thành nhân vật chính trong chương trình thực tế về cuộc đời anh mà anh không hề hay biết.)

Dư Huyễn Tình bác bỏ suy nghĩ của mình. Cô dùng kinh nghiệm nhiều năm đọc tiểu thuyết của mình bắt đầu suy đoán. Lẽ nào cô không phải xuyên đến thế giới thực?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play