Chu Nhiên cầm iPad ngồi trên ghế sofa, kiểm tra lịch trình tiếp theo của Đoàn Cẩn Du. Tiếng nước chảy trong phòng tắm kéo dài một lúc rồi dừng lại, cánh cửa bật mở, Đoàn Cẩn Du từ bên trong đi ra.
Một tay anh cầm khăn lông lau tóc ướt, tay kia ném âu phục đang treo cửa cho Chu Nhiên.
“Vứt đi.”
“Vứt đi?!”
Chu Nhiên sợ hãi kêu lên: “Anh Du, bộ này rất đắt, chỉ bị xước nhẹ một chút thôi mà? Để em đi tìm người giặt, nhất định sẽ giặt sạch sẽ.”
Ngay cả mí mắt Đoàn Cẩn Du cũng chẳng buồn nâng lên: “Nếu cậu thích thì cứ việc lấy, đừng để tôi nhìn thấy nó nữa.”
Không khoan nhượng, đây chính là phong cách của Đoàn Cẩn Du.
Chu Nhiên bị chặn họng, cậu bĩu môi: “Anh cao hơn em một cái đầu, tay dài chân cũng dài, lấy quần áo của anh em có thể mặc chắc? Thật nực cười?”
Đoàn Cẩn Du không trả lời, tiện tay mở một chai nước, ngồi trên sofa uống hai hớp. Anh mặc một bộ đồ ở nhà màu trắng, vai rộng chân dài nên mặc gì cũng đẹp, nhưng gần đây anh bị gầy đi, nhìn trông hơi rộng. Mấy ngày nay Đoàn Cẩn Du thực sự rất bận, trong lúc quay phim còn có một cuộc phỏng vấn, vừa mới trở về, công việc quay phim đã nặng, lại còn phải thức trắng đêm để ghi lại cuộc phỏng vấn này, kể cả mình đồng da sắt cũng không chịu được tần suất làm việc dày đặc mà ít nghỉ ngơi như vậy.
Anh dựa lưng vào thành ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, gương mặt chứa đầy sự mệt mỏi.
Chu Nhiên cầm iPad nói về những lịch trình sắp tới, sau khi sắp xếp ổn thỏa, liền tắt iPad: “Chiều mai sẽ có buổi diễn, anh Du, anh nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Đoàn Cẩn Du mở mắt, ánh mắt không có tiêu cực chớp một cái, đột nhiên hỏi: “Lạc Tầm đâu? Đã ai tìm thấy cậu ta chưa?”
Luật hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới đã được thông qua cả chục năm, hôn nhân và tình yêu bấy giờ không còn bị ràng buộc bởi giới tính. Lạc Tầm là “chồng tương lai” của Đoàn Cẩn Du, chính xác là chồng tương lai trên danh nghĩa của anh.
Đoàn Cẩn Du dù đã gần 30 tuổi chưa từng hẹn hò khiến cho ông nội anh rất lo lắng, mỗi ngày, bên cạnh Đoàn Cẩn Du có đủ loại nam nữ, mà Lạc Tầm lại là một trong số họ.
Đoàn Cẩn Du vốn dĩ không có tình cảm với Lạc Tầm, nhưng anh lại chọn hắn, bởi vì Lạc Tầm rất ngoan, hắn sẽ không gây chuyện, còn dễ dàng khống chế, là một công cụ rất tốt, mà mặt khác, Lạc Tầm rất giống người kia.
Người đàn ông tồn tại sâu trong ký ức của anh, một người đã biến mất từ lâu…
Ánh mắt Đoàn Cẩn Du thẫn thờ, một cái chớp mắt vừa nãy như khiến anh như đắm chìm vào giấc mộng xa xăm nào đó, nhưng chẳng mấy chốc đã trở lại trạng thái lạnh lùng như thường ngày.
Chu Nhiên thở dài: “Không, Lạc Tầm đã mất tích ba ngày, hỏi cũng đã hỏi hết rồi, nếu vẫn không tìm được hay là… Chúng ta báo cảnh sát đi?”
Lạc Tầm là người được Đoàn lão gia chỉ định làm cháu dâu, chuyện Lạc Tầm mất tích vẫn chưa nói cho ông ấy biết, nếu đi báo cảnh sát nhất định sẽ không giấu được nữa.
Đoàn Cẩn Du do dự, hơi bực bội nắm chặt chai nước trong tay khiến nó phát ra tiếng động lớn: “Nếu ngày mai vẫn chưa tìm được thì gọi cảnh sát.”
“Vâng ạ.”
Chu Nhiên gật đầu, nhìn ra bên ngoài, trời đã tối đen như mực, lớp sương mỏng bao trùm lên ánh đèn mơ hồ, huyền ảo.)
“Anh Du, em về phòng trước, anh nghỉ ngơi đi.”
“Ừm.”
Đoàn Cẩn Du nặng nề đáp một tiếng, đứng dậy khỏi ghế sofa. Chu Nhiên cầm bộ âu phục bị Đoàn Cẩn Du coi như rác rưởi ném ở trên ghế sofa đi ra ngoài, lúc ra khỏi cửa còn nhìn lướt qua một cái.
Đối phương liền đặt chai nước lên bàn, tiện tay vuốt nhẹ mái tóc. Phần tóc mái ướt sũng cứ dính vào trán mà không hề rủ xuống, càng làm nổi bật đôi mắt sâu thăm thẳm của anh.
Dù không trang điểm thế nhưng Đoàn Cẩn Du lại mang một vẻ đẹp khác lạ, vẻ mặt ấy lại không kiên nhẫn như vậy. Khi anh cúi người, sống lưng đơn bạc lộ ra độ cong đẹp đẽ, hoàn hảo và thẳng tắp.
Hơn nữa, xương cổ nhô ra ở sau gáy cũng quyến rũ không kém, từ đầu tới chân của người đàn ông này đều dùng hai chữ “quyến rũ” để hình dung. Bảo sao từ khi ra mắt giới giải trí đã được mười năm mà vẫn không ai có thể vượt qua được, không chỉ khiến cho người hâm mộ thần hồn điên đảo mà còn hấp dẫn được không ít nghệ sĩ trong giới liếc mắt đưa tình.
Nhưng mà, Đoàn Cẩn Du lại là một tảng băng lạnh, từ ngoài vào trong đều lạnh, người thích anh có thể xếp được vài vòng khắp thiên hạ, nhưng người anh thích…
Ha ha, Chu Nhiên nghĩ, có lẽ cả đời mình cũng chẳng thể hình dung ra.
Chu Nhiên lặng lẽ đóng cửa lại rồi đi ra ngoài, mà đèn trong phòng Đoàn Cẩn Du không để lâu cũng tắt đi.
Không ai trong số họ biết rằng, thời điểm đèn phòng tắt chưa được bao lâu, có một bóng dáng nhỏ nhắn tròn trịa chui ra từ gầm ghế sofa.
Mèo trắng chẳng khác gì người say rượu, lảo đảo lắc lư, còn chưa đi được hai bước đã ngã nhào xuống đất, may mà trên sàn nhà được trải lớp thảm lông mềm mại nên không phát ra âm thanh nào. Nó cũng không biết mình bị làm sao, lúc đầu lần theo mùi hương thơm lạ của người đàn ông kia mà lẻn vào đây, định trốn dưới gầm sofa chờ anh ta ngủ thì sẽ chạy ra nhìn kỹ. Ai mà biết được, mùi hương này chẳng khác gì chất xúc tác trong cơ thể nó, cả người ngày càng lạnh, đầu óc cũng trở nên mơ màng.
Mãi mới chờ tới khi người đàn ông đã ngủ say, mèo trắng lại có cảm giác như rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh toát từ trong ra ngoài.
Nó dựa vào bản năng, tới gần nguồn nhiệt duy nhất ở trong phòng, giãy giụa chui từ cuối chăn trèo lên giường, từ từ vùi vào ngực người đàn ông. Cơ thể anh thẳng tắp,chú mèo bò thẳng một đường lên trên, rồi chui vào ngực anh. Mùi thơm thoang thoảng trên người đàn ông kia xộc vào mũi nó, chẳng khác gì thuốc mê, khiến đầu óc mèo trắng ngày càng quay cuồng, mơ hồ, không còn tỉnh táo. Trong đầu nó bây giờ mọi thứ đều trở nên hỗn độn,nếu thử lục tung cả tâm trí chắc cũng chẳng còn sự tỉnh táo nào.
Đoàn Cẩn Du ngủ chập chờn không sâu giấc, lại có cảm giác như đang bị bóng đè, cả đêm không ngừng mơ thấy ác mộng. Trong giấc mơ,anh nhìn thấy một người đàn ông mặc long bào, từ trên cao nhìn xuống cầm kiếm chĩa vào người anh, sắc mặt y lạnh băng, trong mắt không che giấu được sự chán ghét.
Đoàn Cẩn Du quỳ xuống, anh không phản kháng, thanh kiếm kia xuyên qua ngực, anh lại ngẩng đầu lên nhìn người kia, khóe môi rỉ máu nhỏ từng giọt xuống nền đất, nhẹ nhàng mà gọi tên của đối phương.
“A Diệp, A Diệp…”
“A Diệp, nhất định là ngươi…rất hận ta…”
Sáng hôm sau, hiếm khi đồng hồ sinh học của Đoàn Cẩn Du không hoạt động, lúc anh thức dậy, bên ngoài đã sáng bừng. Rèm cửa không kéo kín để lộ ra một khe hở, ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, rọi xuống giường một vệt sáng.
Đoàn Cẩn Du mở mắt, ngái ngủ chớp mắt một cái, khác với thường ngày, anh ngủ tới tận giờ, đầu óc choáng váng rất khó chịu. Đoàn Cẩn Du day day thái dương, anh sửng sốt một lát, sau đó phát hiện có điều gì đó không ổn.
Có thứ gì đang di chuyển dưới chăn, cọ cọ khiến trước ngực anh ngứa ngáy, sau đó ổ chăn lại động đậy. Một cái đầu rối như ổ gà, còn có một cậu thanh niên ngái ngủ đang cố mở mắt ra, cậu thanh niên kia cùng Đoàn Cẩn Du mắt to mắt nhỏ trừng nhau một lúc, sau đó chui lại ổ chăn, uể oải nói: “Chào buổi sáng.”
Đoàn Cẩn Du: “.........”
???
!!!
Cái! Này! Là! Sao!
Nửa đêm mèo trắng bò lên giường, cả đêm như được ngủ bên cạnh một cái bếp lò tự nhiên, cảm giác cực kỳ sảng khoái. Đột nhiên nó thấy ớn lạnh, chưa kịp mở mắt ra đã bị ai đó túm gáy ném xuống giường.
Vừa mở mắt ra đã thấy người đàn ông cực kỳ đẹp trai đang tức giận nhìn mình.
Vừa nhìn cũng biết anh mới ngủ dậy, vài cúc áo trước ngực bị nới lỏng, làn da trắng nõn cùng cơ ngực săn chắc bên trong thành công thu hút được sự chú ý của mèo trắng. Mèo trắng cố gắng di chuyển tầm nhìn từ trước ngực của người đàn ông lên trên mặt của hắn. Gương mặt người đàn ông vẫn còn buồn ngủ, tóc mái hơi dài, che mất một nửa đôi mắt, ngũ quan tuấn mỹ, dáng người thẳng tắp, cho dù hắn vừa mới tỉnh dậy cũng rất đẹp, thế nhưng… Sắc mặt không được tốt cho lắm.
Người đàn ông như đang cố nén giận, cười lạnh một tiếng, trong lời nói lộ ra vẻ chán ghét: “Lạc Tầm, ai cho phép cậu tự ý tới đây? Ước định của chúng ta cậu đã quên rồi sao?”
Đối phương tùy ý cài lại cúc áo trước ngực, che lại phong cảnh xuân tình lộ liễu, nháy mắt khiến mèo trắng thất vọng không thôi, nhưng rất nhanh nó đã phản ứng lại.
“Lạc Tầm? Ai là Lạc Tầm? Người đàn ông này đang gọi… Ai?”
Mèo trắng ngây người nửa ngày, sau đó chỉ chỉ bản thân: “Anh đang nói… Nói ta?”
Khoan đã… Đây là tiếng người mà?
“Đệt!”
Mèo trắng thốt lên.
Điều phi lý gì thế này!
Chờ một chút… Mèo trắng cúi đầu nhìn xuống –
Hai bàn tay trắng nõn, đôi chân dài cũng trắng nõn, nó liếc nhìn người thiếu niên ở trong tấm gương đối diện cũng có gương mặt hoảng sợ… Chẳng lẽ là nó?
Nó thấy sấm sét đang cuồn cuộn ở trên đầu, khiến bên trong bỏng rát, bên ngoài nhũn ra.
Nó!
Một con mèo yêu ngàn năm bất khả chiến bại, cao quý tao nhã!
Thế mà lại… Biến thành… Người?!!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT