Với một cử chỉ duyên dáng, người đàn ông điển trai di chuyển ngón tay của mình xuống và từ từ cởi cúc áo sơ mi của mình. Dưới lớp áo hở, một vòng ngực và vòng eo của người đẹp trông vừa gợi cảm vừa quyến rũ đã lộ ra.
Y nở một nụ cười nhạt trên môi khi nhìn xuống Thừa Chí Chu. Mái tóc đen xõa xuống và đôi mắt vừa sâu vừa đắm đuối. Cởi áo sơ mi ra, y nắm lấy ngón tay của Thừa Chí Chu, đè lên ngực mình. Sau đó y nói với một giọng trầm.
"Em có cảm nhận được nó không?"
Những gì tiếp xúc với các ngón tay là làn da ấm áp. Trời không còn lạnh như ban nãy và anh thậm chí có thể cảm thấy nhịp tim yếu ớt. Nó rất thực và sống động, nó giống như của một người sống. Thừa Chí Chu bị sốc. Anh gần như không thể phân biệt được đâu là người đàn ông này và đâu là Bạch Nghiễm.
Làm sao……
“Winter Branch” rõ ràng là một bóng ma. Y cũng lạnh lẽo khi chạm vào ban nãy. Tại sao bây giờ y lại có thân nhiệt như người sống?
Thừa Chí Chu cảm thấy da đầu mình tê dại. Người đàn ông này càng giống người sống thì càng kinh hãi.
Nhưng anh phải thừa nhận rằng nỗi sợ hãi này cũng xen lẫn với một số cảm xúc khác. Tâm trí anh không khỏi bị người đàn ông này thu hút.
……. Nó quá giống nhau. Nếu anh không biết Bạch Nghiễm ở đâu, anhta sẽ thực sự nghĩ rằng "Winter Branch" là Bạch Nghiễm.
Có lẽ nào “Winter Branch” đã đọc qua trí nhớ của anh, phát hiện ra anh thích Bạch Nghiễm và cố tình mang vẻ ngoài của Bạch Nghiễm?
【Ngươi không cần lo lắng hắn là ai. 】
Giọng nói của hệ thống đột nhiên vang lên. Giọng điệu của nó giống như đang nói qua hàm răng nghiến lợi.
【Hiện tại y đã thành hình thật, ngươi có thể hôn y, khả năng sẽ phát huy tác dụng. Ta đã quá đủ với y! Y chỉ cố gắng đuổi ta ra một lần nữa! Ta muốn y nếm trải cảm giác bị giam cầm bên trong cuốn photobook …….! Mau hôn y đi!】
Anh đương nhiên muốn làm điều đó, nhưng anh không thể di chuyển…..
Mặc dù Thừa Chí Chu rất vui khi có thể sử dụng khả năng của mình, nhưng anh lại thấy mình đang ở trong một trạng thái như mơ. Anh không thể sử dụng bất kỳ năng lượng nào và thậm chí không thể cử động một ngón tay của mình. Anh không thể sử dụng đồng xu trong tay hoặc phát ra âm thanh để yêu cầu “Winter Branch” hôn anh.
Người đàn ông giữ ngón tay của anh và nhẹ nhàng hôn nó. Sau đó y cúi xuống, nhẹ nhàng ôm anh vào lòng, vuốt ve lưng và tóc rồi hôn lên má anh. Đôi mắt nhìn y ấm áp vô cùng. Nó như thể y muốn làm tan chảy hình bóng phản chiếu trong mắt y. Thừa Chí Chu lông mi run lên, nhắm mắt âm thầm cự tuyệt nụ hôn của y.
Nhưng ngay cả khi biết người đàn ông trước mắt không phải là Bạch Nghiễn và anh cố gắng chống cự, anh vẫn không khỏi cảm thấy bản thân dao động theo bản năng.
Điều này đặc biệt xảy ra khi da của họ chạm vào nhau. Hơi thở của anh trở nên gấp gáp, hai má ửng hồng và trán đẫm mồ hôi. Anh rõ ràng đang cảm thấy xấu hổ.
“Chí Chu ……….”
Người đàn ông ghi nhận phản ứng của anh và mắt y tối sầm lại để đáp lại. Thì thầm tên anh với giọng nói đầy khao khát, ngón tay y luồn vào giữa các ngón tay của Thừa Chí Chu tạo thành một bàn tay đan vào nhau. Nhẹ nhàng xoa bóp làn da, y nói với giọng khàn khàn.
"Tôi yêu em."
"Chấp nhận tôi."
"Keng----"
Đúng lúc này, đồng xu rơi khỏi tay Thừa Chí Chu. Nó lăn vài vòng trên mặt đất trước khi lộ ra khuôn mặt của chú hề.
Người đàn ông ấn cả hai tay của Thừa Chí Chu lên trên đầu và bắt đầu hôn anh thật sâu.
Thừa Chí Chu vô thức mở mắt ra và nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai phóng đại trước mắt mình. Sau đó là một cái chạm nhẹ đến từ môi anh. Chiếc lưỡi linh hoạt dễ dàng xâm nhập vào khoang miệng anh, cuốn lấy lưỡi bên trong.
Cuối cùng, anh đã hôn được “Winter Branch” ……..
Thừa Chí Chu thầm thở phào nhẹ nhõm. Cơ thể anh không thể cử động, và anh chỉ có thể thụ động chịu đựng nụ hôn. Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả vào mặt và anh bị nhấn chìm với vẻ ngoài giống như Bạch Nghiễm khiến anh không khỏi dao động. Dù cảm thấy hơi xấu hổ nhưng anh cảm thấy ngọt ngào và thấy mình đắm chìm trong nụ hôn.
Lúc này anh đột nhiên nghe thấy có người hét tên mình. Nó dường như đến từ rất xa. Anh cố gắng phân biệt nó thông qua trạng thái bối rối của mình và đột nhiên tỉnh táo lại ——– Đó là giọng của chú rể.
Anh không thể nhìn lên qua gương nên không nhìn thấy con gấu đang dẫn chú rể vào qua miệng cống.
Ngay sau khi những xác chết bên ngoài mạo hiểm đến gần miệng cống, chúng trở nên sợ hãi và không dám bước vào. Động tác của chú rể cũng bị khựng lại trong giây lát. Mặc dù trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng để tìm Thừa Chí Chu, hắn quyết định nhảy vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT