Thừa Chí Chu có thể biết ngay giọng nói này thuộc về ai. Anh sững sờ khi ngẩng đầu lên và nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai quen thuộc của người đàn ông. Y có một nốt ruồi nước mắt bên cạnh mắt phải khiến y trông vừa dịu dàng vừa quyến rũ, đôi môi hếch nhạt và đôi mắt sáng. Người đàn ông nhận thấy ánh mắt của anh và tiến đến chạm vào má anh rồi nhẹ nhàng đặt lên trán anh một nụ hôn.
"Tôi đây."
Thực sự là Bạch Nghiễm …….nhưng tại sao anh ấy lại ở đây? Ngoài ra-Ngoài ra, anh ấy đã hôn mình …….
Thừa Chí Chu nhịp tim đập mạnh. Anh vừa mừng vừa tủi. Hai má anh nhuộm đỏ tươi.
Anh biết mình không thể che giấu sự xấu hổ trong vẻ mặt nên không thể không cúi đầu để tránh ánh mắt của người đàn ông. Thật không may, người bên kia đã dùng những ngón tay mảnh khảnh của mình để nâng cằm của anh lên buộc anh phải một lần nữa nhìn lên.
“Bạch Nghiễm? Tại sao anh ở đây? Không phải anh ……. ” Thừa Chí Chu nhỏ giọng hỏi. Sau đó anh chợt nhận ra có điều gì đó không ổn. Bạch Nghiễm lẽ ra không thể xuất hiện trong thực tế, huống chi là đột nhiên xuất hiện từ trong gương.
Hơi thở của anh ngừng lại và lời nói của anh cũng dừng lại cùng với nó. Anh nhìn lên người bên kia chỉ để thấy nụ cười trên mặt người đàn ông trở nên lạnh hơn vài độ, giống như của một bóng ma. Dù vẻ ngoài dịu dàng đến đâu thì cũng rất khó che giấu sự lạnh lùng bên trong.
"Chuyện gì vậy?"
Người đàn ông xoa đầu Thừa Chí Chu, nhưng nó chỉ khiến tóc anh dựng đứng. Anh nhanh chóng đẩy tay người đàn ông ra và lùi lại vài bước.
"Sau khi cho phép em nhìn thấy diện mạo thực sự của tôi, em không hài lòng về nó?" Người đàn ông đẹp trai nhướng mày. Mặc dù y vẫn đang cười, nhưng trong mắt y có một chút u ám. "Hay em thích người đàn ông đó hơn?"
“Chắc chắn rồi ……… Chỉ trở thành một với em thôi là chưa đủ. Tôi cần phải cho em cảm nhận kỹ lưỡng sự hiện diện của tôi. ”
Vẻ mặt của Thừa Chí Chu thay đổi. Anh nói với vẻ sợ hãi: "Anh là 'Winter Branch'?!"
"Nếu em muốn gọi tôi như vậy, tôi không phiền." Người đàn ông nhẹ nhàng trả lời, "Em cũng có thể gọi tôi là 'Bạch Nghiễm' nếu em muốn."
“Anh không phải Bạch Nghiễm. Anh cũng không phải là Winter Branch thực sự. Anh chỉ là một bóng ma không rõ nguồn gốc ”.
Thừa Chí Chu cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Trái tim anh tràn đầy sợ hãi và giọng nói của anh run lên, nhưng anh không muốn nhìn thấy "Winter Branch" sử dụng khuôn mặt và giọng nói của Bạch Nghiễm.
“Anh không thể tiết lộ diện mạo thật của mình sao? Tại sao bạn phải giả mạo bằng khuôn mặt và giọng nói của Bạch Nghiễm? "
"Giả mạo?"
Như thể y đã nghe thấy một điều gì đó vui nhộn, người đàn ông bật ra một tiếng cười trầm thấp. Ngực y khẽ rung lên và có một chút thích thú trong mắt y.
“Tôi không biết em đang nói đến 'Bạch Nghiễm' nào nhưng …… Làm sao em biết 'Bạch Nghiễm' là thật và tôi là giả?"
“Tôi có thể nói với em một cách chắc chắn, Chí Chu, đây là diện mạo thật của tôi.”
Người đàn ông mạnh mẽ nắm lấy tay của Thừa Chí Chu và đưa nó lên mặt của mình. Như thể y đang yêu cầu anh xác nhận điều đó một cách cá nhân.
"Tôi là tôi. Tôi không giả mạo ai cả ”.
Y đặt đầu ngón tay của Thừa Chí Chu lên môi và nhẹ nhàng hôn nó. Với đôi mắt đen và sâu, y nhìn thẳng vào Thừa Chí Chu trước khi từ từ lên tiếng lần nữa.
"Chí Chu, em muốn phủ nhận sự tồn tại của tôi đến vậy sao?"
"Tôi sẽ rất khó chịu đó."
Người đàn ông có ngoại hình giống hệt Bạch Nghiễm đã khiến anh quá sốc. Mặc dù Thừa Chí Chu không tin bất cứ điều gì người đàn ông đã nói và cũng biết y không phải là Bạch Nghiễm, anh vẫn không thể không đỏ mặt và cảm thấy tim mình đập. Ngay cả phản ứng của anh cũng chậm lại nửa giây.
Trong lúc đầu óc đang rối bời, đôi môi của người đàn ông đẹp trai khẽ nhếch lên và y lộ ra một nụ cười quyến rũ. Dường như biết anh không thể chống lại bộ mặt này, y tiếp tục lợi dụng điểm yếu của anh. Ôm anh vào lòng một lúc rồi đẩy anh ngã xuống đất.
Thế giới trong gương hoàn toàn giống với thế giới bên ngoài, nhưng nó cũng có một chút khác biệt. Thừa Chí Chu ngã xuống đất, nhưng anh không cảm thấy đau một chút nào. Cơ thể anh cũng đã hoàn toàn mềm đi, và anh không thể phát huy được chút năng lượng nào. Bất lực nằm trên mặt đất, anh chỉ có thể tròn mắt nhìn người đàn ông kia đang tiến về phía mình.
Bị một bóng đen che khuất, người đàn ông đặt một tay lên đầu và mỉm cười với anh. Mặt khác, y bắt đầu cởi cúc áo sơ mi để từ từ lộ ra khuôn ngực săn chắc.
Y ghé vào tai Thừa Chí Chu nhẹ nhàng nói.
"Hãy đến và cảm nhận tôi đúng cách."
"Tôi sẽ để cho em xác nhận xem tôi có phải là 'Bạch Nghiễm' thật hay không."
_______
Nhật ký Bạch Nghiễm (Phần 75)
Tôi cũng đã nghĩ về việc liệu tôi có phải là tôi chính gốc hay không.
Linh hồn của tôi đã vỡ thành nhiều mảnh và tôi chỉ là một mảnh vụn của nó, nhưng tôi chỉ tình cờ được tạo thành từ hầu hết các mảnh linh hồn. Vẫn còn một nửa khác không có ở đó. Tôi cũng giữ nguyên trạng thái "người chơi" ban đầu của mình, vì vậy tôi tuyên bố rằng tôi là "Bạch Nghiễm".
Đối với những “tôi” khác, phần lớn họ đã có được một danh tính và diện mạo mới. Một số đã mất đi những ký ức ban đầu thuộc về “tôi”, đã quên mất bản thân và coi mình như một người khác. Những người khác vẫn giữ được ký ức của “tôi” nhưng vì đã thay đổi quá nhiều nên họ đã mất tên “Bạch Nghiễm”.
Nhưng nếu họ khăng khăng rằng bản thân họ là "Bạch Nghiễm", tôi không nghĩ rằng tôi có thể phủ nhận điều đó. Về bản chất, tôi không khác gì họ; tất cả chúng tôi đều là "Bạch Nghiễm" nhưng cũng không phải là "Bạch Nghiễm" thực sự.
Nếu một ngày tôi lấy lại tất cả các mảnh linh hồn của mình và hợp nhất tất cả lại với nhau để hoàn thiện linh hồn của mình, liệu tôi có còn là “tôi” không? Tôi không biết.
Có lẽ, tệ hơn nữa, tôi sẽ mất tất cả, chỉ còn lại tình yêu của tôi dành cho Chí Chu.
Nhưng ngay cả như vậy, tôi vẫn sẽ có mọi thứ của mình.
Vì em ấy là tất cả của tôi.
P/s: Aizza! Sự thật đang ngày càng hé lộ rồi. Bộ này cũng coi như gần kết thúc. Spoil chút cho vui nè. Sẽ có tập mà tất cả các Boss trong cuốn Photoboss gặp nhau a~ Chờ xem nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT