“Chồng tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!"  

Sau đó, bà ta ôm Trần Tiểu Hổ, vội vàng quay đầu đi.  

Tô Trường Phong nhìn về phía Bảo Vân trước mặt: "Tôi hỏi ông một lần cuối cùng, Tô Tô có thể đi học chưa?"  

Bảo Vân không nhìn thấy được cảnh tượng của đám người Cô Lang, cho nên vẫn cứng miệng với Tô Trường Phong.  

“Đầu óc anh không tốt, hay là nghe không hiểu tiếng người?”  

"Con gái nhà anh đã bị đuổi học, hơn nữa tôi cam đoan, sau này nhà trẻ chúng tôi tuyệt đối sẽ không tiếp nhận nó đến trường!"  

Tống Thanh Ca ở một bên, thấy thái độ đối phương kiên quyết như thế, trong lòng thở dài một tiếng.  

“Trường Phong, chúng ta đi thôi.”  

Nếu nơi này không thể học, chúng ta tìm cho Tô Tô một nhà trẻ mới.  

Tô Trường Phong cự tuyệt.  

“Phải đi không phải chúng ta.”  

Nói xong, hắn cầm lấy di động, gọi điện thoại.  

Bảo Vân thấy Tô Trường Phong đang gọi điện thoại, cười rất khinh thường. "Thế nào, muốn gọi cho quan hệ?"  

“Tôi nói cho anh biết, anh tìm quan hệ gì cũng vô dụng. Nhà trẻ này là chú tôi mở, tôi nói không được nhận cái đồ con hoang nhà anh, thì chú ấy cũng sẽ nghe theo thôi.”  

Ánh mắt Tô Trường Phong lạnh lẽo.  

Bốp!  

Hắn giơ tay lên đánh xuống một bạt tai!  

"Còn dám mắng con gái tôi một câu nữa, tôi sẽ cắt lưỡi của ông!"  

Bảo Vân che mặt, thân thể tức giận đến phát run.  

“Anh không biết chú tôi là phó hội trưởng hiệp hội giáo dục thiếu nhi của Hàng Thành, tôi cam đoan ở Hàng Thành này từ nay về sau không có nhà trẻ nào dám chứa nó!"  

Tô Trường Phong cười lạnh một tiếng: "Ông nên lo cho bản thân trước rồi nói sau.”  

Bảo Vân đỏ mắt, che mặt, lấy di động ra gọi điện thoại cho chú: "Chú, chú ở đâu?”  

“Cái gì? Ai đánh?" Chú hai Bảo Vân tên là Bảo Thuận, ông ta không có con cho nên xem  Bảo Vân như con trai ruột của mình.  

Bảo Vân cắn răng nói: "Là một phụ huynh học sinh, cháu muốn tù nay ở Hàng Thành này, không có nhà trẻ nào chứa con của hắn!"  

“Không thành vấn đề, cháu đem tên của bọn họ nói cho chú biết, chú giúp cháu xả giận.”   

Cúp điện thoại, Bảo Thuận chuẩn bị gọi điện thoại cho các trường mẫu giáo lớn ở Hàng Thành.  

Nhưng ngay lúc này.  

Một dãy số nhảy ra.  

Khi hắn nhìn thấy số điện thoại này, toàn thân căng thẳng, lập tức kết nối.  

Số điện thoại là của sở giáo dục thiếu nhi Hàng Thành - Phạm Trường Giang tự mình gọi tới!  

Hiệp hội giáo dục thiếu nhi mặc dù có quyền lực nhất định, nhưng so sánh với sở giáo dục thiếu nhi thì chỉ là tôm tép mà thôi.  

Sở giáo dục thiếu nhi trực tiếp quản lý hiệp hội giáo dụ, có quyền bổ nhiệm, miễn nhiệm, và thưởng phạt các trường mẫu giáo lớn bé ở Hàng Thành.  

“Bảo Thuận, con mẹ nó cậu đang ở đâu?" Trong điện thoại truyền đến một trận rít gào.  

“...... Sao vậy lão đại?" Bảo Thuận có chút mơ hồ. Vị Phạm lão đại này luôn luôn tao nhã lịch sự, hôm nay sao lại nóng nảy như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play