Nhưng ngay lúc tuần bổ vừa muốn bắt người thì bảy tám chiếc xe tải lớn màu xanh đột nhiên đậu ngoài cửa quán rượu. Sau đó trên trăm quân sĩ súng ống đầy đủ, vô cùng lo lắng xông vào.
Bảo vệ gác cổng còn muốn hỏi vài câu, vừa bước lên đã bị mười mấy khẩu súng chăn miệng lại.
Người dẫn đội chính là thống lĩnh phân bộ chiến bộ Hàng Thành —— Đỗ Khuê!
"Chưa điều tra rõ mà dám bắt người sao!" Đỗ Khuê dẫn một đám quân sĩ dưới trướng sải bước đi vào phòng.
Toàn thân Bao Soái khẽ run rẩy.
Cái con mẹ nó, tình huống gì thế này?
Đây không phải Đỗ Thống lĩnh của Hàng Thành à...
"Đỗ... Đỗ Thống lĩnh? Sao ngài lại tới đây?" Bao Soái run run rẩy rẩy mà nói.
Đỗ Khuê không để ý tới ông ta, chỉ là một tiểu đội trưởng, ông căn bản chướng mắt.
Ông bước nhanh đi đến trước mặt Phá Quân, "Tôi không tới trễ đó chứ?"
Phá Quân nói: "Tới thật đúng lúc."
"Chính là hắn, vừa rồi suýt đã xâm phạm chị dâu nhà tôi." Anh ta chỉ về hướng Tào Thụy.
Đỗ Khuê vung tay lên: "Bắt hắn lại!"
Rầm rầm.
Một đám quân sĩ sau lưng cùng tiến lên, trong chớp mắt đã trói gô Tào Thụy lại.
Tào Thụy không cam lòng mà nói: "Ngu xuẩn, ông biết tôi là ai không! Tôi là con cháu của Tào gia Đế Kinh! Ông chọc nổi Tào gia hay sao!"
Tào gia của Đế Kinh?
Ánh mắt Đỗ Khuê hơi trầm xuống. Tất nhiên ông biết Tào gia, lấy thân phận thống lĩnh chiến bộ Hàng Thành mà muốn chống lại Tào gia thật sự hơi phí sức.
Dù sao Tào gia cũng là đại tộc của Đế Kinh, gốc rễ thâm hậu, năng lực kinh người...
Nhìn thấy Đỗ Khuê có vẻ sợ hãi, Tào Thụy lập tức phấn chấn: "Biết sợ là đúng rồi. Tào gia không phải thống lĩnh nho nhỏ như ông có thể chọc được. Dẫn theo người của ông đi nhanh lên. Đừng kiếm chuyện ở chỗ này, nghe thấy không?"
Phá Quân nhìn về phía Tào Thụy, lạnh lùng nói: "Tao nói rồi, hôm nay mày không đi được. Dù cha mày đến cũng không đi được!"
Đỗ Khuê cắn răng một cái: "Dẫn hắn đi!"
Tào Thụy bị các quân sĩ kéo đi, vừa đi vừa không cam lòng gào lên: "Đỗ Khuê, ông chờ đó cho ta, tôi thề Tào gia nhất định sẽ chơi chết ông! Nhất định!"
Sau khi Tào Thụy bị dẫn đi, Phá Quân nhìn về phía Đỗ Khuê: "Tất cả trách nhiệm hôm nay để tôi gánh vác. Ông không cần lo lắng."
Trong lòng Đỗ Khuê có chút hổ thẹn.
"Ngài yên tâm, dù Tào gia thật sự tới gây chuyện thì tôi cũng có thể gánh được."
Phá Quân cười lạnh: "Chỉ là Tào gia đã là thứ gì. Tôi giao cho ông hai nhiệm vụ, ông lập tức đi làm. Ông nghĩ cách liên hệ với gia chủ Tào gia, bảo ông ta trong vòng một giờ phải chạy tới cho tôi. Còn nữa, bảo người phụ trách tập đoàn Kinh Đằng tới luôn, bọn họ mắt mù hay sao mà để thứ cặn bã như vậy đến Hàng Thành!"
Đỗ Khuê gật gật đầu: "Vâng, tôi lập tức đi làm."
Sau đó Đỗ Khuê mang người nhanh chóng rời đi.
Nhưng không ai nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi của ông ta và Phá Quân. Vợ chồng Tưởng Nam còn tưởng rằng Đỗ Khuê đang hỏi thăm tình huống hiện trường từ Phá Quân.
"Gì thế này, sao chiến bộ cũng dính vào?" Tưởng Nam hơi nghi hoặc mà nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT