Ở Lư gia lúc này, gia chủ của Lư gia là Lư Tống
Hưng đã vô cùng sốt ruột chờ đoàn người tiên môn đến. Y mấy lần định đích thân
đi xem nhưng lại thôi, chỉ đành nghĩ rằng người trong tiên môn chắc có gì đó trục
trặc ở giữa đường nên đến trễ. Tranh thủ thời gian lúc này,y liên tục đốc thúc
người nhà chuẩn bị sao cho tốt nhất để nghênh đón.
-“Này
này A Phúc, cái đèn lồng treo chỗ này không hợp đâu mau di chuyển nó sang chỗ
khác. Còn ngươi nữa A Ngưu, mau nhốt đám chó lại gấp, kẻo chúng lại chạy ra sủa
bậy thì khốn. A Tửu, mi đã chuẩn bị đồ ăn xong chưa, sao lại chạy ra ngoài này.
Lát nữa người trong tiên môn mà không ăn vừa miệng thì coi chừng ta đấy.”
Gia
nô tên A Tửu liền đáp:
-“Lão
gia, trong bếp hết củi rồi, con đã nói người đi lấy thêm mà chẳng ai rảnh tay cả,
nên con mới ra ngoài tự lấy.”
-“Mau
quay lại bếp nấu đi.-Lư Tống Hưng vội nói- Mau lên kẻo đồ ăn bị hỏng, còn củi
thì để ta sai người đem tới sau, nhanh lên.”
Đầu
bếp vừa quay lưng định rời đi thì bỗng bị Lư Tống Hưng gọi giật lại, rồi y
nói:” À thế mi đã chuẩn bị món ăn như ta dặn chưa.”
Người
đầu bếp liền đáp:”Con đã nấu gần xong hết rồi, giờ chỉ còn món cuối cùng mà lại
hết củi.”
Lư Tống Hưng liền đáp:”Được rồi được rồi, mau vào nấu tiếp đi, A Phúc, tạm để
đó đi, người ra đằng sau gọi A Diệp chặt thêm củi cho ta, nhanh lên.”
Sắp
đặt công việc xong, y liền đi ra nhà sau thay một bộ đồ mới để đón khách.
Lúc
này ở đằng hậu viên Lư gia, trên một đống rơm khô, có một chàng trai đang nằm
ngủ. Trong mơ, y dường như được quay trở lại khoảng thời gian hạnh phúc ngày
xưa. Đó là lúc mà cha mẹ y còn sống, trong nhà không lúc nào là ngớt tiếng cười.
Y lại mơ thấy lúc nhỏ y cùng Lư tiểu thư vui vẻ chơi đùa. Có những lần cả hai
đã đi khắp mọi ngóc ngách trong trấn, rồi bị người lớn bắt gặp mắng cho một trận.
Trong lúc cậu bé đó còn đang chìm trong giấc mơ thì một tiếng gọi lớn đã đánh
thức y dậy. Trong lúc y còn lơ mơ chưa tỉnh ngủ thì người vừa gọi y lúc nãy nói
tiếp:”Triệu Thanh Diệp, mau dậy đi. Lão gia mà thấy là đệ ngủ là ăn đòn đấy.
Triệu
Thanh Diệp vội bật người dậy, lấy tay dụi mắt rồi hỏi người thanh niên trước mặt
mình:”A Phúc ca, có chuyện gì à?”
-“Lão
gia sai ta bảo đệ đi chặt một ít củi đi-Người tên A Phúc nói- Nhanh lên. Đệ chặt
xong thì đem ra sau nhà bếp nhé.”
Triệu
Thanh Diệp gật đầu một cái,sau đó đi tới nơi đặt củi rồi bắt đầu chặt củi. Vừa
làm, y vừa ngẫm lại giấc mơ vừa qua, như muốn nhấm lại chút hương vị ngọt ngào
trong giấc mộng, rồi y lại chợt thấy cay đắng khi nghĩ tới cái chết của cha mẹ.
Y vẫn còn nhớ như in hôm đó là ngày cận Tết, cha mẹ y đều ở nhà chuẩn bị, còn
Triệu Thanh Diệp thì chạy ra ngoài chơi. Lúc vừa về tới nhà thì thấy các thúc
bá sống xung quanh đều tập trung cả trong nhà. Y vừa bước vào sân thì bị một
người ngăn lại, sau đó được một người đem về nhà. Lúc đó y vẫn chưa hiểu mọi
chuyện, cứ gào khóc đòi về nhà. Trớ trêu thay, lúc nghe một người trong trấn
nói rằng cha mẹ đã chết, y lại quá mệt để tiếp tục khóc, chỉ thấy trong lòng
như tê lại, rồi ngất đi. Mấy ngày sau, y được mọi người mặc cho một bộ đồ tang
trắng toát, sau đó cùng đoàn đưa tang đem cha mẹ chôn cất ở nghĩa địa của trấn.
Kể từ đó, y đã mất đi gia đình của mình.
Trong
lúc mọi người chưa biết nên sắp xếp cho thằng nhóc vừa mất cha mẹ này ra sao
thì Lư gia gia chủ cùng với Lư tiểu thư đã đến. Lư gia gia chủ nhận y làm gia
nhân trong nhà, cho y nơi ăn chốn ở. Cuộc sống của y cứ thế ổn định dần. Các
gia nhân khác trong nhà biết được hoàn cảnh của y nên đều chăm sóc y chu đáo, mọi
việc nặng họ đều đỡ giúp cho Thanh Diệp. Nhưng kể từ đó , y đã không còn có cơ
hội đi chơi với Lư tiểu thư nữa, chỉ có thể gặp mặt vài lần ngắn ngủi, vì vốn
Lư gia gia chủ không thích y tới gần con gái.
Lúc
y vừa chặt củi xong, định đem vào bếp thì có người gọi y lại. Y ngoái đầu lại
nhìn thì nhận ra là Cửu bá, người thân với y nhất kể từ lúc vào Lư gia. Cửu bá
nói:” A Diệp, con mau tới hoa viên đi, tiểu thư muốn nói muốn gặp con.”
Thanh
Diệp đáp:”Nhưng con phải đem củi vào bếp đã”
-“
Để đấy ta làm cho- Cửu bá đáp- Con mau đi gặp tiểu thư đi, hình như cô ấy có
chuyện muốn nói.”
Triệu
Thanh Diệp liền đưa củi cho Cửu bá, sau đó y liền rời đi đến hoa viên. Vừa đi,
y vừa ngửi được mùi thơm đang tỏa ra khắp nơi. Số là Lư tiểu thư rất thích hoa,
nên cha cô đã cho người trồng rất nhiều loài hoa ở khắp mọi nơi trong vườn.
Nhưng đặc biệt phải kể đến chính là loại hoa sen trắng toát như tuyết được trồng
dưới ao, có tên giống với tên của Lư tiểu thư, Tuyết Liên.
Lúc
này, trên một cái ghế làm bằng cẩm thạch bên cạnh một cây lớn đang nở hoa trắng
muốt, có một cô gái đang ngồi ngóng về phía xa. Vừa thoáng thấy bóng người mình
muốn gặp, nàng liền mừng rỡ mà vội đứng lên đón. Vừa lúc ấy, Triệu Thanh Diệp
cũng đã tới gần. Y cất tiếng chào:” Liên muội, à không, tiểu thư, cô gọi tiểu
nhân có việc gì không.
Mặt
Tuyết Liên liền cau lại một chút, sau đó nàng nói:” Diệp ca, muội và huynh đã
giao hẹn từ trước, là trừ phi có người thứ ba ở cùng với ta, thì ta cứ xưng hô như bình thường mà.”
Trong
lúc Thanh Diệp lúng túng không biết trả lời sao thì Tuyết Liên đã ngồi xuống.
Nàng thấy Thanh Diệp còn đứng chứ không dám ngồi thì nói tiếp:”Huynh ngồi xuống
đi. Hay là giờ huynh lại khách sáo với cả muội.”
Thanh
Diệp liền ngồi xuống cái ghế đối diện với Tuyết Liên. Cả hai im lặng một lúc
lâu. Thanh Diệp lúc này mới để ý thấy trên mặt của Tuyết Liên hôm nay vương nét
buồn, thế nhưng lại càng làm tăng thêm vẻ đẹp của nàng. Y ngập ngừng một lúc
không dám hỏi lý do thì nàng đã cất lời trước:”Huynh trưởng ta sắp được Thiên
Lưu môn nhận làm đệ tử rồi.”
Thanh
Diệp liền đáp:” Ta biết, chuyện này đã được các thúc bá bàn luận mấy ngày nay rồi.”
Tuyết
Liên nói tiếp:”Cha ta còn định việc đính hôn cho ta với con trai của đại đệ tử
của chưởng môn phái đó nữa.”
Y
chợt thấy trong lòng nhoi nhói, đáp:” Chuyện này..ta cũng biết rồi.”
Cả
hai sau mấy câu nói chuyện lại rơi vào trầm tư một lần nữa. Một lúc sau Lư Tuyết
Liên bỗng phì cười, rồi nói:
“Ta
sao lại trông chờ vào huynh được nhỉ, thật ngốc quá.”
Nàng
ngừng một chút sau đó lại nói tiếp:
-”Kể
ra ta với huynh đã chơi với nhau rất lâu rồi nhỉ.”
-Phải
– Triệu Thanh Diệp đáp- Ta còn nhớ có lần ta và muội lén vào rừng Thiên Ma
chơi. Lần đó suýt nữa bị lạc trong rừng,
khi tìm được đường về thì trời đã tối mịt. Ta lúc ấy cứ sợ bị phụ thân của muội
tới nhà mắng , trong lòng thấp thỏm không ngủ được cả đêm. Cũng may chuyện đó
không xảy ra.
-
Là nhờ muội giấu chuyện ấy đấy- Lư Tuyết Liên cười đáp- Muội nói rằng muốn ăn kẹo
hồ lô, nên mới tự ý đi ra ngoài rồi mải chơi quên giờ về. Bằng không, với tính
cách của cha muội, chắc đã tới tận nhà huynh rồi.
Nói
rồi nàng xoay người hướng về phía cây hoa, ngắt một cành xuống đưa lên mũi ngửi.
Loại hoa này Triệu Thanh Diệp đã thấy vài lần khi vào hoa viên làm việc, thế
nhưng từ trước tới nay y vẫn chưa biết được tên của nó. Vừa lúc định hỏi thì Lư
Tuyết Liên đã nói :
“Loài
cây này tên là Ai Lệ . Muội nghe phụ thân nói, lúc xưa khi ông đem loài cây này
về trồng, dù cành lá sum xuê nhưng mãi vẫn không thấy trổ hoa. Mãi tới vài
tháng sau lúc mẹ muội mất, ông ra vườn đứng
dưới bóng cây hoa này, không biết vì sao nó bỗng trổ ra một đóa hoa, rồi dần dần
cả cây đều lấp đầy bởi những bông hoa. Kể từ đó, cứ đúng thời điểm này, cây lại
trổ ra rất nhiều hoa.”
Nàng
nói xong, cùng với Triệu Thanh Diệp ngắm những đóa hoa trắng muốt nhưng đượm vẻ
u buồn.
Thời
gian của hai người lúc này dường như ngưng đọng lại. Một giọt lệ bỗng xuất hiện
trên khóe mắt của Lư Tuyết Liên, chảy xuống khuôn mặt khả ái của nàng, nhỏ vào
cành hoa nàng cầm trên tay. Những bông hoa trên đó bỗng trở nên tươi tắn lạ thường.
Lúc ấy một nô tì từ đâu chạy tới chỗ hai người, làm Triệu Thanh Diệp vội vã bật
dậy từ ghế mình đang ngồi. Nô tì ấy dường như không chú ý tới y, quay qua nói với
Lư Tuyết Liên:”Tiểu thư, người bên tiên môn đã tới rồi, lão gia sai con tới tìm
người, nói người ra gặp mặt.Nàng gật đầu rồi xua tay ý bảo nô tì kia rời đi. Đợi
lúc thị đi khuất, nàng quay lại ngập ngừng nói với Triệu Thanh Diệp:”Thanh Diệp,
huynh biết không, muội…,muội thật sự không muốn lấy hắn”. Nói rồi, nàng xoay
người đi nhanh về phía gian nhà chính, lấy tay áo lau vội giọt nước mắt.
Trong
lòng Triệu Thanh Diệp cảm thấy đau nhói như bị ai đó đâm vào khi thấy giọt nước
mắt của nàng. Y đứng như trời trồng tại chỗ một lúc lâu, trong lòng cứ lặp đi lặp
lại:”Ta có thể làm gì cho muội, ta có thể làm gì cho muội bây giờ. Ta đâu có thứ
gì có thể giúp được muội đâu.”
Bỗng
một cơn gió thổi qua, làm một cánh hoa bay xuống rơi trước mặt Triệu Thanh Diệp.
Y dường như được thứ gì đó tiếp thêm sức mạnh, vội chạy ra khỏi khu vườn , lẩm
bẩm:”Thứ duy nhất ta có, là tính mạng này.”
Lúc
này trong gian nhà chính của Lư gia, Lư gia gia chủ cùng con trai và ba người dẫn
đầu đoàn người của Thiên Lưu môn gồm hán tử trung niên, nam tử trẻ tuổi và nữ tử
đeo mạng che mặt đang ngồi trong bàn tiệc. Hán tử trung niên kia chỉ uống rượu,
không hề động vào một tí thức ăn nào trong khi nam tử trẻ tuổi bên cạnh y thì
liên tục gắp thức ăn, còn nử tử đeo mạn che mặt thì thủy chung không động vào
gì, chỉ ngồi một bên nhắm mắt dưỡng thần. Lư Tống Hưng nâng ly rượu lên rồi cất
tiếng nói:” Chung rượu này xin chúc sức khỏe cho tiên trưởng. Con trai ta còn
nhỏ dại, mong tiên trưởng ra sức dìu dắt.”
Hán
tử trung niên kia liền đáp lễ:” Gia chủ quá lời rồi, kể ra thì ta và Lư trưởng
lão cùng có chút giao tình với nhau, tuy bối phận khác biệt nhưng có thể xem là
thân thiết. Chút chuyện này Hoàng Văn
Quân ta sẽ hết lòng mà làm.”
Lư
Tống Hưng liền nói con trai:” Thiên nhi, sao còn chưa cảm tạ tiên trưởng.”
Lư
Thiên đang chăm chú nhìn nữ tử đeo mạn che mặt kia thì nghe cha gọi, vội chắp
tay cúi đầu nói:” Đa tạ sư phụ, hài nhi sẽ gắng hết sức để học nghệ, quyết
không làm lão nhân gia người phiền lòng. Hài nhi thường nghe phụ thân kể, năm
xưa sư phụ sát cánh cùng các vị trưởng bối trong môn phái đại hiển thần uy,
đánh bại ma tộc xâm lăng, được bái lão nhân gia người làm thầy thực là phúc mấy
kiếp của hài nhi”. Y đã được phụ thân nói trước rằng tính nết của người sư phụ
này vô cùng nóng nảy, nhưng chỉ cần lấy được lòng y từ sớm thì sẽ được bảo trở
bởi y, nên vội nói mấy câu nịnh bợ.
Hoàng
Văn Quân vô cùng đắc ý, cười lớn mấy tiếng. Lúc này Lư Tuyết Liên cũng vừa bước
vào. Nhìn thấy nàng, nam tử trẻ tuổi ngồi bên cạnh Hoàng Văn Quân liền đứng bật
dậy, nói:” Đây hẳn là Lư tiểu thư, tại hạ Hoàng Vãn Sinh, đệ tử nội môn của
Thiên Lưu môn”. Y được cha thông báo về việc đính hôn với một nữ tử xa lạ, vốn
muốn khước từ nhưng khi thấy nhan sắc của nàng thì thần hồn điên đảo, liền đứng
dậy giới thiệu bản thân.
Lư
Tuyết Liên trái lại không có bất cứ phản ứng gì, chỉ đáp lại:” Đây hẳn là Hoàng
thế huynh”
Lư
Tống Hưng thấy con gái có vẻ buồn chán không muốn nói chuyện, liền vội cười nói
với Hoàng Văn Quân:”Tiên trưởng, sẵn có hai đứa trẻ ở đây, ta bàn chuyện chính
đi. Ba năm sau là con gái của tại hạ vừa tròn 18 tuổi, cũng đã sắp tới lúc gả
nó cho một tấm chồng tốt. Hoàng hiền điệt tuổi trẻ tài cao, dung mạo tuấn tú ,
thực là ít ai sánh bằng. Tại hạ muốn gả con gái cho hiền điệt, không biết ý của
tiên trưởng thế nào.”
Hoàng
Văn Quân chưa kịp đáp thì con trai y đã quỳ xuống, khấu đầu ba cái trước Lư Tống
Hưng, miệng nói:” Nhạc phụ tại thượng”. Rồi y đứng lên nhìn Lư Tuyết Liên, mười
phần say đắm trước dung mạo của nàng.
Hoàng
Văn Quân cười ha hả:” Dung mạo của Lư cô nương thật như tiên nữ, ngay cả tiên tộc
chắc cũng kém vài phần. Con trai ta lấy được nương tử như vậy, thật là may mắn.
Nhưng hiện tại ta hãy tạm cho hai đứa nhỏ đính hôn với nhau đã, đợi ba năm sau
sẽ tổ chức hôn lễ.”
Lư
gia gia chủ liền vội vàng đồng ý, y vốn biết rằng nếu có quan hệ thông gia với
người tương lai sẽ trở thành chưởng môn, cộng với việc có người nhà nắm giữ chức
vị cao trong môn phái, thì địa vị gia tộc y sẽ được củng cố. Y hoàn toàn không
để ý tới con gái mình đang lén chùi giọt lệ vương trên mắt, nhìn ra phía ngoài.
Lúc
này Triệu Thanh Diệp không biết từ đầu bỗng chạy vụt vào trong, bất chấp sự
ngăn cản của người khác. Y quỳ xuống trước mặt Lư Tống Hưng trong miệng lắp ba
lắp bắp nói gì đó.
Việc
này xảy ra quá đột ngột làm mọi người trong tiệc đều ngạc nhiên, nhất là Lư Tống
Hưng. Y không biết vì sao tên đầy tớ thường ngày ít khi gặp mặt này lại xông
vào giữa bàn tiệc. Triệu Thanh Diệp lúc này mới nói:” Lão gia, tiểu.. tiểu thư
không muốn đính hôn với người kia, xin người đứng ép.”
Giọng
y chỉ vừa đủ để mọi người nghe thấy, nhưng làm cho Lư Tống Hưng phải chấn kinh,
y liền hỏi lại Triệu Thanh Diệp:”Mi..mi vừa nói cái gì?”
Triệu
Thiên Diệp liền đáp lại, lần này thì rành mạch hơn:”Lão gia, Tuyết Liên không
thích người kia, y không xứng với nàng, xin lão gia đừng ép nàng phải lấy y.”
Y
vừa nói dứt lời thì một luồng hàn ý bỗng bốc ra từ phía Hoàng Văn Quân. Chỉ
nghe y hỏi:” Lư gia chủ, không biết vị tiểu huynh đệ này là ai, sao lại xen vào
lúc chúng ta bàn đại sự thế này.”
-
Tiên trưởng bớt giận- Lư Tống Hưng run run đáp- Y là một người
làm trong nhà ta.
-
Hay lắm, hay lắm. Còn nhỏ tuổi như vậy mà khí phách không kém
đâu. Vị tiểu huynh đệ này vừa nãy nói là con trai ta không xứng với Lư cô
nương, vậy như thế nào mới là xứng, phải là một tên nô tài như ngươi à?
Câu nói này của y vừa dứt cũng là lúc
một luồng uy áp bốc ra khiến Triệu Thanh Diệp phải nằm sấp xuống mặt sàn, tay
chân như bị đóng đinh lên trên đó. Hoàng Văn Quân nói tiếp:” Thế nào, ngươi trả
lời xem, con trai ta có xứng không?”
Triệu Thanh Diệp lúc này đã thổ huyết,
nhưng y vẫn nghiến răng nói:” Không”
-
Hay, hay lắm- Hoàng Văn Quân quát lên , một luồng khí lực bỗng
tụ lại trên tay y. Y phất tay áo một cái nhắm thẳng vào người Triệu Thanh Diệp.
Bùng một tiếng, y bị bắn tung lên trên không, người đập mạnh vào tưởng, miệng
thổ huyết.Lư Thiên và Hoàng Vãn Sinh nhìn một cách sợ sệt, còn nữ tử đeo mạn
che mặt từ nãy tới giờ thủy chung không chú ý tới cũng quay lại nhìn. Hoàng Văn
Quân giơ tay lên định bồi thêm một đòn nữa thì Lư Tuyết Liên đã đứng trước chắn
cho Triệu Thanh Diệp. Nàng nói:”Tiên trưởng muốn giết y thì phải giết ta trước.”
Lư gia gia chủ lúc này giận tím mặt, trong lòng y bùng lên một
nỗi sợ. Y vội tới kéo con gái đi, đồng thời nói với Hoàng Văn Quân:”Xin tiên
trưởng bớt giận, chỉ là một tên gia nô nhỏ bé thôi, ta sẽ phạt thật nặng y sau.
Rồi y lại nói với đám gia nhân:”Mau, mau đem y xuống”
Hoàng Văn Quân nghĩ rằng với thân phận của mình mà ra tay với
một thằng nhóc thì quả là đáng xấu hổ, liền ngồi xuống ghế. Lư Tống Hưng liền gọi
đầu bếp mang thêm rượu và thức ăn lên để bữa tiệc tiếp tục.
Triệu Thanh Diệp được hạ nhân trong nhà đem về căn chòi nơi y
ở, Cửu bá ở bên cạnh chăm sóc cho y. Sau khi sắp xếp chỗ nằm cho Triệu Thanh Diệp,
y vội ra ngoài tìm đại phu. Trước khi đi, y còn kịp nghe Triệu Thanh Diệp lẩm
nhẩm:”Tuyết Liên, ta xin lỗi muội.”
Cửu bá thở dài một cái rồi bước đi tiếp.
Khoảng một lúc sâu, một bóng người từ
đâu bỗng xuất hiện trong phòng Triệu Thanh Diệp, bóng người ấy lấy từ trong
mình ra một viên đan dược màu xanh biếc, nhét vào miệng y. Bóng người đó thở
dài nói :”Thế gian này hóa ra vẫn còn tồn tại nam nhân dám đứng ra vì người
mình yêu”. Nói rồi bóng người đó liền lướt ra khỏi phòng, im lặng như lúc tới.