Bầu không khí căng thẳng đến ngạt thở.

Kiều Mẫn Nhi run run, mặt mày trắng bệch nép mình vào tường như thể muốn dung nhập luôn cùng bức tường, vậy thì sẽ không còn thấy sợ hãi hay đau đớn nữa. Ở tư thế của cô, nhìn vào người ta liền nhận định cô bị Lý Chương đe dọa, uy hiếp ép sát vào tường.

Bách Nhật Tinh xoa xoa bàn tay, cứ vậy nhìn con nhỏ của hội học sinh thoát khỏi một đấm của mình. Hắn liếc sang Lý Chương một tay chống tường, dùng cơ thể che chắn cho Kiều Mẫn Nhi liền cười khinh bỉ:

- Thằng côn đồ còn muốn ra vẻ anh hùng.

Mấy nam sinh đầu gấu hùa nhau cười nhạo.

- Thằng hèn! - Lý Chương nghiêng đầu lạnh lùng liếc một cái.

Đúng lúc này, hội trưởng với Lục Hàn Anh xông vào. Hàn Anh còn gấp hơn cả hội trưởng:

- Dừng tay!

- Cậu vậy mà còn đánh cả con gái sao? - Lâm Mộc Sơn nhăn mày.

Lý Chương ban đầu ngẩn người đối diện với ánh mắt gấp gáp của cô gái, sau đó cũng phải bật tiếng cười nhạo. Hóa ra ngay cả Lục Hàn Anh cũng cho rằng là cậu đánh.

Lâm Mộc Sơn bắt từng người một nghiêm chỉnh lên phòng Giám hiệu. Còn Kiều Mẫn Nhi đã xụi lơ trong vòng tay Hàn Anh. Bách Nhật Tinh đi tụt lại đằng sau, buông lời chế nhạo với Lý Chương:

- Mày với tao chưa xong đâu! Cái thằng ăn bám bố mẹ!

- Mày đang tự chửi mày đấy, thằng hèn! - Lý Chương cười lạnh.

Bách Nhật Tinh tức tối, phun ra mấy chữ:

- Thằng không có cha mẹ dạy dỗ!

Hắn không hề nghĩ rằng mình đã chạm vào dây thần kinh nào của Lý Chương. Mặt cậu ta tối sầm, và hắn chỉ kịp ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm lan nhanh trong không khí.

...

Lúc Vương Thành Hân xông vào phòng, mọi thứ bên trong đã thật sự hỗn loạn. Bách Nhật Tinh ôm mặt đầy máu nằm bẹp dí góc tường. Đàn em của hắn người ra đỡ hắn, người nhìn Lý Chương với ánh mắt đề phòng, chần chừ không dám đánh lại. Kiều Mẫn Nhi được Lâm Mộc Sơn che chở khỏi va chạm. Còn Lý Chương, đôi mắt đỏ ngầu, nắm đấm nổi gân nằm yên trong lòng bàn tay Lục Hàn Anh.

Anh nhíu chặt mày, quát lớn:

- Người hội học sinh đến rồi mà vẫn ngoan cố đánh nhau à? Đến phòng Giám hiệu hết cho tôi!

Lần lượt từng người ra khỏi phòng học bỏ hoang. Vương Thành Hân tức thì bước nhanh đến cạnh Lâm Mộc Sơn và Kiều Mẫn Nhi. Tâm trạng của anh vô cùng hỗn loạn, bị thiêu đốt bởi cơn nôn nóng vì lo lắng. Anh cố thở chậm lại, hỏi:

- Có bị thương ở đâu không?

Lâm Mộc Sơn lắc đầu, chỉ đến khi anh thấy Vương Thành Hân cơ thể mới dần thả lỏng. Vương Thành Hân vẫn cứ dò xét khắp người Lâm Mộc Sơn. Mộc Sơn kéo môi cười hội phó của anh, bảo:

- Tôi đưa em ấy tới phòng y tế. Lát gặp.

Kiều Mẫn Nhi như người vô hồn, khuôn mặt tái mét không huyết sắc của cô làm ai nhìn vào cũng giật mình lo lắng. Gót chân Lâm Mộc Sơn vừa rời đi thì nối tiếp Lý Chương với Hàn Anh xuất hiện. Vương Thành Hân thấy cái nhìn của Hàn Anh rất phức tạp, đoán chừng sự việc vô cùng đau đầu.

Phòng Giám hiệu lâu lâu một trận gà bay chó sủa. Sự việc nghiêm trọng buộc phải triệu tập phụ huynh. Ông bà nhà họ Bách xót con trai sưng tím mặt mày người thì khóc lóc thảm thiết, người thì la lối đòi đền bù, bắt nhà trường xử lí cho thỏa đáng. Hiệu trưởng cũng đau đầu không kém, muốn chờ người nhà của Lý Chương đến mới bắt đầu giải quyết tình hình. Mà bên ngoài, Lý Chương dựa tường nhếch mép cười lạnh. Tâm trạng nặng nề khiến cậu rất muốn hút một điếu thuốc.

- Bố mẹ cậu sẽ đến. - Lục Hàn Anh lên tiếng đánh thức sự trầm mặc của Lý Chương. Dáng vẻ im lặng của cậu nói chung vẫn làm Hàn Anh thấy không quen.

Lý Chương thở dài, nói ra một điều hiển nhiên bản thân đã chắc chắn, lại không nhịn được muốn mỉa mai, giọng đầy châm chọc:

- Một người đang ở nước ngoài, một người ở thành phố H còn có thể đến được sao? Mà ở gần, cũng sẽ không đến.

- Không đến cũng được. Đều không ảnh hưởng. Không ai có thể làm gì cậu.

Lý Chương nhướng mày, nhất thời còn tưởng Lục Hàn Anh đã biết chuyện gì của gia đình mình. Sau ngẫm lại cậu mới thấy không phải. Chắc Hàn Anh muốn nói, cậu không làm sai, không có gì phải sợ. Lý Chương thờ ơ đáp:

- Cậu cũng nói được như vậy? Vừa rồi cậu còn buộc tội tôi cơ mà!

Xí! Vừa rồi cậu đã vu cho tôi là tôi đánh nhỏ hội học sinh kia đấy, đã nhớ chưa, đã biết lỗi của mình chưa? Còn không biết điều mau xin lỗi tôi! Đáng tiếc thay, Lý Chương chỉ có thể lên án trong lòng. Cậu len lén liếc sang. Nhìn dáng vẻ lạnh lùng, khó gần của Hàn Anh, cậu ngốc tới đâu cũng biết là cô đang tức giận. Đột nhiên bị lạnh nhạt như thế, cậu đâm ra khó chịu, không kịp thích ứng, không thể làm quen, nên không thích cảm giác bị lờ đi sự tồn tại của mình, thành ra, không muốn ai kia đối với mình như thế...

Thì ra Lý Chương cũng có lúc sợ người khác tức giận.

Còn Lục Hàn Anh đang dõi mắt vào trong phòng, qua ô cửa kính. Tiếng động bên trong ồn tới mức đứng bên ngoài nghe rõ mồn một.

- Các người phải làm rõ ràng chuyện này cho tôi! - Ông Bách quả quyết - Trường học của các người làm ăn như thế này hả? Cái gì mà học tập an toàn, lành mạnh,? Tôi khinh! Nhìn đây này, nhìn cục máu bầm còn nguyên trên mặt nó đây này... Con trai tôi nó vốn ngoan hiền, tốt tình, hòa đồng với bạn bè vậy mà bị đánh thành ra như vậy! Thử hỏi bậc làm cha mẹ như chúng tôi làm sao không xót con cho được! Tôi nói cho ông biết, ông hiệu trưởng, ông không bồi thường đầy đủ, không cho đình chỉ học cái thằng lưu manh kia tôi sẽ kiện ông. Nhà tôi có luật sư có tiếng đấy...

Kèm theo còn có bà Bách khóc thút thít phụ họa. Đúng là phu xướng phụ tùy, làm cho người ta thương xót muốn nhức đầu.

Hiệu trưởng nghe xong muốn xông máu. Danh tiếng của trường bao lâu nay ông gìn giữ, bao cố gắng để trường được công nhận là trưởng điểm sắp thành,... làm sao có thể cam tâm để vụ việc cỏn con này ảnh hưởng đến trường được cơ chứ? Hiệu trưởng một bên cam đoan sẽ xử phạt Lý Chương nghiêm khắc nếu em ấy là người sai, xoa dịu tính tình của phụ huynh một bên âm thầm tìm cách đổ lỗi cho học sinh Lý Chương, nhằm ém vụ việc xuống cho xong chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play