Liệu có phải tôi trở về hiện tại rồi không?

Tiếng ồn ở bên ngoài truyền đến tai tôi, mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi. Tôi cử động nhẹ.

Đôi mắt nặng trĩu lờ mờ mở, khung cảnh xung quanh nhoè đi nhiều. Không lẽ tôi còn đang xuyên không?

“Diệp Ninh, Diệp Ninh, cậu tỉnh rồi à?”

Tôi nghe thấy tiếng người nào đó gọi tên, muốn đáp lại nhưng không được.

“Bác sĩ, bác sĩ….” Tiếng người đó gọi bác sĩ xa dần, hình như là chạy đi mất rồi.

Một lúc sau, bên tai tôi lại truyền đến tiếng động. Là tiếng mở cửa và không còn gì nữa cả.

Mắt tôi lại mờ đi, mọi thứ lại chìm vào màu trắng xoá.

“Bạn tôi sao rồi bác sĩ?” Tôn Mạnh Nhiên lo lắng quay sang hỏi.

Bắc sĩ mở đèn soi vào đồng tử rồi tắt đèn, quay sang Tôn Mạnh Nhiên nói.

“Cô ấy có vẻ đã tỉnh rồi.”

“Nhưng sao cậu ấy lại không dậy?”

“Thông thường sau hôn mê vẫn chưa có sức lực nhiều nên rơi vào trạng thâi ngủ là điều hiển nhiên.”

“Vậy cảm ơn bác sĩ.” Người đàn ông đứng từ nãy giờ ở cạnh giường lên tiếng.

“Nếu chút nữa cô gái này tỉnh thì mai có thể xuất viện rồi.” Bác sĩ nói xong liền đi kiểm tra phòng khác.

“Mạnh Nhiên, Cao Thăng đến rồi. Cậu ấy đang chờ ở dưới lầu đấy.” Từ Ngôn lấh điện thoại kiểm tra tin nhắn.

“Vậy tớ đi đây. Cậu ở lại chăm sóc Tiểu Ninh hộ tớ, tối tớ sẽ đến.” Nói rồi Tôn Mạnh Nhiên đi thẳng ra cửa, từ từ khép cửa nhẹ nhàng.

Từ Ngôn im lặng nhìn người nằm trên giường bệnh, ánh mắt sâu thẳm.

Tôi tỉnh giấc hoàn toàn sau giấc ngủ. Theo thói quen, tôi nhìn xung quanh xem có ai không. Chẳng có lấy một bóng người.

Tôi đưa mắt nhìn lên trần nhà, hoá ra mọi thứ đều chỉ là giấc mơ dài. Hiện thực không hề thay đổi gì cả.

“Tỉnh rồi?” Một giọng nói vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi.

Tôi nhìn về phía tiếng nói phát ra, đứng ở cửa ra vào, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.

“Cứ nằm đi, tớ đi rửa cho cậu ít táo.” Từ Ngôn nói một cách khách sáo.

Tôi im lặng không đáp, không gian xung quanh lặng như tờ.

Rất nhanh Từ Ngôn đã quay lại, trên tay là rổ táo đã rửa sạch sẽ, tất cả đều là táo xanh. Anh ấy vẫn còn nhớ tôi thích táo xanh sao?

“Tớ hôn mê bao lâu rồi?” Tôi cất giọng hỏi, lúc phát ra chữ tớ có đôi chút thấy gượng gạo.

“Gần 4 tuần rồi.” Từ Ngôn vừa gọt táo vừa nói.

4 tuần? Vậy là qua lễ cưới của Tôn Mạnh Nhiên và Cao Thăng rồi.

Từ Ngôn nói tiếp.

“Bác sĩ bảo cậu bị thiếu máu não và lạm dụng thuốc quá nhiều.”

“Tôn Mạnh Nhiên tìm thấy bệnh án rối loạn lo âu của cậu ở nhà.”

“Xem ra, cậu vẫn không biết chăm sóc bản thân nhỉ?” Từ Ngôn nói xong liền quay sang nhìn tôi.

Tôi né tránh ánh mắt ấy, nhìn đăm đăm ra cửa sổ.

“Nếu cậu là tớ, cậu sẽ cảm thấy sức khoẻ không quan trọng bằng công việc.”

Tôi nghĩ Từ Ngôn hiểu được ẩn ý trong câu nói đó, khoảng lặng bao trùm lên khắp căn phòng.

“Được rồi, ăn cháo thôi.” Từ Ngôn gọt táo xong, quay sang lấy hộp cháo cho tôi.

Tôi ngồi dậy, tựa người vào giường bệnh.

“Để tớ.” Tôi nhận lấy hộp cháo từ tay anh.

“Được không?” Từ Ngôn vừa hỏi xong, tôi liền ho vì cháo quá nóng.

Anh nhanh chóng lấy hộp cháo đặt lên bàn, vỗ lưng cho tôi rồi đưa ly nước lọc.

“Cảm ơn.”

Từ Ngôn cầm hộp cháo trên tay, múc một muỗng rồi thổi cho nguội. Anh đưa tới phía tôi, chợt tôi có chút bối rồi. Song, cũng ăn mất.

Được ba bốn muỗng liền thì có chuông điện thoại reo. Là của anh. Từ Ngôn đặt hộp cháo xuống, đi đến gần cửa sổ nghe điện thoại.

Tôi nhìn anh, dáng người anh vẫn không thay đổi. Cứ cao lêu nghêu và trong rất thư sinh. Nhưng gương mặt lại có nét trưởng thành, đàn ông hẳn.

Thời gian thay đổi tất cả, anh và tôi cũng vậy.

Từ Ngôn quay lại, vẫn điềm nhiên đút cháo cho tôi.

“Cậu có vẻ bận nhỉ?”

“Không hẳn.”

“Nếu bận thì cứ đi đi, tớ tự lo được.” Mạnh mồm vậy thôi chứ tôi không dám chắc tôi tự lo được.

“Không bận, tớ bảo họ đến đây rồi.”

Tôi gật gù. Trước đây, tôi có nghe nói về Từ Ngôn thông qua Cao Thăng.

Sau khi chúng tôi chia tay, Từ Ngôn quyết định lựa chọn nhận học bổng sang Anh. Qua lời Cao Thăng, Từ Ngôn vừa học vừa làm, phất lên như diều gặp gió.

Hết đại học, Từ Ngôn trở thành cổ đông cho một công ty tài chính ở Anh, đến nay có thể nói là an nhàn hưởng thụ.

Ăn hết cháo, tôi ngồi nhăm nhi mấy miếng táo xanh. Từ Ngôn đang bàn gì đó với một người đàn ông mặt bộ vest đen. Họ nói đôi câu rồi người đàn ông ấy ra về. Lúc đi ngang giường bệnh còn lịch thiệp chào tôi.

Tôi mỉm cười chào lại.

Từ Ngôn ở lại với tôi đến tối rồi về. Vì Tôn Mạnh Nhiên đã đến trông tôi.

“Cậu và Từ Ngôn nói gì rồi?” Tôn Mạnh Nhiên vừa ăn bánh vừa hỏi.

“Không gì cả, nói vu vơ mấy câu thôi.”

“Cậu xem ra vẫn còn tình cảm với Từ Ngôn.” Tôn Mạnh Nhiên đột nhiên nói vậy khiến tôi nghẹn họng.

Tôn Mạnh Nhiên cười nhẹ nhìn tôi, ánh mắt như nhìn thấu hồng trần. Tôi im lặng không đáp.

Thật ra đó là điều ai cũng biết. Có thể tôi luôn phủ nhận nhưng người ta vẫn hay nói mà “ánh mắt không thể nói dối.”

Đã rất nhiều lần sau chia tay, tôi mơ về những ngày tháng ở bên cạnh Từ Ngôn. Chúng tôi vẫn trẻ người non dạ, ở bên nhau qua những năm tháng.

Ngay từ đầu, tôi đã nghĩ rằng: Vốn dĩ tình yêu này không nên đến với chúng tôi. Nếu vậy thì sẽ hạnh phúc hơn nhiều.

Nhưng mà, nếu tình yêu này không đến thì đó không phải gọi là đời.

Tình yêu sinh ra là dành cho những người biết yêu thương một người, cả tôi và anh cũng vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play