Tôi nằm trên giường ngủ bị thứ áng sáng chói loá ngoài kia ảnh hưởng không ngủ được. Mới hơn 6 giờ sáng thôi nà nắng đã chói thế rồi.
Tôi kéo rèm cửa rồi ngã xuống giường. Đã rất lâu rồi tôi không ngủ ở căn phòng này. Hồi ấy mùa hoa nhài là thứ đặc trưng nhất của căn phòng, giờ chỉ còn lại toàn là mùi bụi.
Cũng phải thôi, tôi đã không ở đây tận 3 năm rồi. Chả có ai dọn dẹp nó cả nên bụi nhiều cũng là lẽ thường tình.
Xem ra từ lúc đi Mỹ đến giờ đã 3 năm, nhanh thật đấy!
Lý do mà hôm nay tôi có mặt ở đây chính là vì bạn thân tôi- Tôn Mạnh Nhiên, cô ấy cưới rồi.
Mới tốt nghiệp đại học 3 năm, sự nghiệp thăng hoa lên là cưới ngay rồi. Lúc nhận thiệp cưới tôi rất bỡ ngỡ là đằng khác.
“Cậu cưới rồi?” Tôi hoài nghi nhân sinh đến mức phải gọi điện xác nhận.
“Đúng vậy.” Tôn Mạnh Nhiên vẫn trả lời rất thản nhiên.
“Với Cao Thăng?” Tôi lại hoài nghi hỏi tiếp.
“Cậu đoán xem.” Giọng Tôn Mạnh Nhiên rất có ý trêu chọc. Nhưng có vẻ tôi không cần đoán nữa rồi.
Vì sao ư?
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm trầm, nửa trưởng thành lại nửa trẻ con.
“Em làm gì đấy?” Câu nói đó đủ ngắn gọn để tôi biết là ai.
“Nghe giọng đủ biết rồi đấy.” Tôi nói.
Tôn Mạnh Nhiên có chút mất hứng liền quay sang mắng Cao Thăng vì làm mất trò vui.
“Thế bao giờ cậu về?”
“Hừm chắc là…. ngày 12.” Tôi nhìn lịch trên tường.
“Được. Về làm phù dâu cho tớ đấy.”
“Không thèm đâu.”
Lưc cúp máy tôi có chút tiếc nuối. Thì ra bọn tôi bây giờ đã 27 cả rồi. Thành gia lập thất của là lẽ tất nhiên của mỗi người. Mới năm ngoái tôi vừa phải bay về vì dự lễ cưới của Chu Nhiệt với Hứa Tuyền, bây giờ lại đến bạn thân rồi.
9 giờ tôi đã có mặt tại cửa nhà của Tôn Mạnh Nhiên. Tôi bấm chuông rất lâu mới thấy người ra mở cửa. Nhà thì tô sân tgif rộng mà mở cửa thì lâu nha.
Tôi thả người xuống sofa ở phòng khách nhìn nội thất căn nhà. Không tồi! Xem ra mắt thẩm mĩ của cô nàng đã tăng vọt rồi đấy.
Chứ tôi vẫn còn nhớ cái ngày mà Tôn Mạnh Nhiên mặt một chiếc váy hoa văn lờ loẹt đi dự lễ cưới của Chu Nhiệt và Hứa Tuyền. Nó khiến tôi cười không ngậm được mồm.
“Đây, shopping trong trung tâm thương mại. Cụ thể là tiệm váy cưới nè.” Tô Mạnh Nhiên vừa nói vừa xoay một vòng.
Có vẻ con bé thích giỡn nhây với tôi nhỉ? Không lẽ bây giờ tôi cú cho nó một cái để nó bớt lại. Nhưng tôi bây giờ quá hiền rồi, chỉ biết thở dài rồi theo nó đi chọn váy cưới.