Sáng hôm sau, tôi lờ mờ tỉnh dậy. Đã 7 giờ sáng, mặt trời lên cả rồi. Căn phòng ngủ tối om vẫn chìm trong sự im lặng.

Tôi nằm gọn trong lòng Từ Ngôn, mặt úp vào ngực anh ấy. Cảm giác là: vô cùng rắn chắc.

Từ Ngôn dùng tay vỗ nhẹ lên đầu tôi, từng nhịp từng nhịp như ru tôi ngủ.

Tôi lại một lần nữa tỉnh dậy, lần này là 8 giờ. Tôi bị tiếng ồn đánh thức, là tiếng của xe cảnh sát.

Tôi nhìn sang bên cạnh đã không còn thấy anh ấy đâu cả. Làm gì mà sáng sớm lại có xe cảnh sát vậy nhỉ?

Vừa ra đến cửa nhà, tôi đã thấy Từ Ngôn đứng tựa vào cột nói chuyện với vài người.

“Có chuyện gì vậy?” Tôi vừa dụi mắt, đi đến cạnh Từ Ngôn hỏi.

“Em dậy rồi.” Anh ấy quay sang tôi.

Tôi gật đầu, nhìn dáo dác xung quanh.

“Có chuyện gì vậy?”

“Nhà kế bên xảy ra án mạng rồi.” Không đợi Từ Ngôn trả lời, dì đối diện nhà tôi lên tiếng.

“HẢ?”

Theo cảnh sát điều tra, nạn nhân tử vong vào lúc 1 đến 2 giờ sáng. Nguyên nhân là do bị đâm một nhát chí mạng.

Hung thủ ra tay khá tàn nhẫn, trước khi đâm nạn nhân còn bóp cổ.

“Phiền hai người cung cấp cho chúng tôi ít thông tin.” Hai cảnh sát ngồi trước chúng tôi, một người cầm bút và sổ, một người hỏi.

“Hai người biết gì thì cứ khai hết.”

“Tôi chỉ biết từ lúc bạn tôi chuyển đi thì gia đình đó chuyển đến, họ không có con cái.”

“Lúc đầu, gia đình đó rất hoà thuận. Tôi còn từng nói chuyện với họ, vô cùng vui vẻ.”

“Nhưng dạo gần đây, người chồng luôn đi sớm về muộn, lại còn hay cãi nhau với người vợ.”

“Tầm khoảng bao lâu thì người chồng có biểu hiện như vậy.” Viên cảnh sát cầm bút hỏi.

“Khoảng 2 tuần trước.”

Từ Ngôn đặt hai tách trà xuống trước mặt hai viên cảnh sát, mời họ.

Viên cảnh sát gật đầu cảm ơn.

Cuối cùng, họ ra về sau một hồi thẩm vấn.

“Cảm ơn hai người đã hợp tác.” Viên cảnh sát chìa tay ra bắt tay Từ ngôn rồi đưa về phía tôi.

Tôi vừa định bắt tay thì Từ Ngôn tiến đến nắm lấy.

Viên cảnh sát nhìn chúng tôi cười rồi đi mất.

“Anh làm gì vậy?” Tôi đánh vào vai Từ Ngôn khi anh ấy đóng cửa.

“Làm bạn trai em.”

“Ôi ghê quá.” Tôi tỏ ra bộ dạng rùng mình.

Từ Ngôn nheo mắt nhìn tôi, trực tiếp bế tôi lên đặt ngồi lên bàn.

“Anh lại làm gì vậy?” Tôi ra sức đẩy anh ấy.

Từ Ngôn từ từ tiến đến, tôi vội che miệng.

“Em chưa đánh răng.”

“Không sao, dơ thế nào anh cũng chịu được.”

Tôi đẩy anh ấy một cái mạnh, bỏ lại câu tào lao rồi lao vào nhà vệ sinh.

Tôi nhìn mặt mình trong gương, trông thật sự rất giống trái ớt chín.

Từ Ngôn ở bếp chuẩn bị đồ ăn sáng. Anh ấy chiên xào nấu nướng gì đó, mùi thơm bay đến tận chỗ tôi.

“Xong rồi à?” Anh ấy thấy tôi đi từ trong nhà vệ sinh ra liền hỏi.

Tôi vừa đi vừa lau mặt. Từ Ngôn kéo tôi đứng lại, đưa tay lấy khăn trên tay tôi.

“Ăn sáng thôi.”

Tôi nhìn đồng hồ trên tường cười nhẹ.

“Gần 9 giờ rồi, ăn sáng gì nữa.”

Từ Ngôn lườm tôi, ngồi xuống kéo dĩa cơm thơm phức về phía anh ấy, giọng hờn dỗi nói.

“Không ăn thì thôi.”

“Anh…”

Chúng tôi nhìn nhau, tia lửa xẹt xẹt. Cuối cùng, Từ Ngôn đầu hàng xin thua. Anh ấy đặt dĩa cơm xuống trước mặt tôi.

“Nhà em ít đồ ăn nhỉ?”

“Thế là anh không biết rồi.” Tôi nói xong liền đứng dậy đi đến cánh tủ bếp trong góc.

“Anh mở cánh cửa này chưa?” Tôi quay sang hỏi Từ Ngôn.

Anh ấy lắc đầu.

Tôi mở cửa tủ, một núi đồ ăn đổ ụp xuống, tràn ra khỏi tủ, nằm dưới sàn nhà. Anh ấy tròn mắt nhìn tôi.

Ăn xong, Từ Ngôn dọn dẹp rồi ra về.

“Một lát nữa anh sẽ đến đón em.”

“Đi đâu?” Tôi đứng trước cửa nhà hỏi.

“Đi chơi.”

Đi chơi? Sau khi Từ Ngôn về, tôi liền cuốn quít đi tìm đồ mặc.

“Nên mặc váy hay quần nhỉ?”

“Đeo cái này, cái này…”

Chợt tôi dừng lại trước gương, nhìn ngắm bản thân ở trong đó.

Hình ảnh tôi bây giờ rất giống như lần đầu mới quen Từ Ngôn. Giống hệt như ngày đầu tiên anh ấy hẹn tôi đi chơi.

Lần yêu thứ 2 sao?

“Vậy cũng được.” Tôi cười với bản thân.

Ding.

“Đi thôi.” Tôi mở cửa, nhìn anh ấy.

Từ Ngôn nhìn tôi, một lát sau cười. Cười đến tận mang tai.

“Anh làm em sợ đó.”

“Do em thôi.”

“Em sao?” Tôi đóng cửa nhà, hỏi.

“Đẹp.”

“Hả?” Tôi quay sang.

“Khoing nghe thì thôi.”

“Anh nói gì vậy?” Tôi chưa nghe được lời anh ấy nói.

Tôi lắc mạnh Từ Ngôn từ lúc đi khỏi nhà đến tận ngoài ngõ. Còn anh ấy chỉ biết cười.

Thì ra cái gọi là đi chơi này chính là vào siêu thị, lấy giỏ hàng rồi đi mua thực phẩm.

Từ Ngôn đứng trước quảyau củ, chọn tới chọnlui liền gom hết cà rốt, ớt chuông, cải thảo.. vào giỏ.

“Anh mua nhiều thế làm gì?”

“Mua cho em để bổ sung chất xơ.”

“Em thích đạm hơn cơ.” Tôi bĩu môi.

Từ Ngôn thật sự rất biết cách khiến người khác tức giận. Lúc anh ấy chọn thịt và cá tôi có nói.

“Lát nữa mua đồ ăn vặt nhé.”

Và rõ ràng anh ấy gật đồng ý với tôi.

Thế mà lúc tôi định rẽ vào khu đồ ăn vặt thì Từ Ngôn lại kéo tôi đi mất, đưa tôi rời xa chúng.

“Em có quá nhiều rồi không được mua nữa.”

“Anh…nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì hết.”

Tên này từ khi nào lại thích nuốt lời như vậy chứ. Đáng ghét!!!!

Chúng tôi về đến nhà đã là gần trưa. Từ Ngôn bổ dưa hấu cho tôi rồi quay sang sắp xếp đồ vào tủ lạnh.

Ding.

“Ra đây.” Tôi xỏ dép chạy ra mở cửa.

“Chào anh.” Tôi gật đầu nhẹ với viên cảnh sát trước mặt.

Từ Ngôn từ bếp ló đầu ra nhìn. Tôi mời viên cảnh sát vào trong nhà.

“Không cần đâu. Tôi đến đây là để thông báo: bên cảnh sát đã bắt được hung thủ gây án rồi. Là một tên biến thái.”

“Tên đó ban đầu có ý định nhắm vào nhà chị nhưng thấy bất thành liền đổi sang nhà bên cạnh.”

“Mong là anh chị hãy cẩn thận. Có chuyện thì cứ gọi chúng tôi.”

Tôi nghe vậy cũng nhẹ nhõm hẳn. Cứ tưởng là lại vụ chồng giết vợ vì cứ cãi nhau chứ.

Sau đó viên cảnh sát ra về.

“Tra ra hung thủ rồi?” Từ Ngôn quay lưng về phía tôi hỏi.

Tự nhiên tôi lại đến về phía anh ấy, nhẹ nhàng vòng tay qua ôm. Tôi áp mặt vào tấm lưng rộng kia, nhỏ giọng.

“Nếu hôm đó không có anh, em thật sự…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play