Đứng trước tình thế vô cùng khó xử này tôi không biết làm gì cả. May thay chị nhân viên phụ trách bảo tôi lên sân khấu chụp hình kỉ niệm, tôi mới thoát được một phen.
Đến tối, để ăn mừng buổi diễn thuyết thành công, khoa chúng tôi có tổ chức tiệc nhỏ. Thực ra là vẫn cho người khác vào.
Tôi đưa Tôn Mạnh Nhiên và Thương Ảnh đến. Vừa bước vào cửa bao nhiêu ánh mắt hướng đến. Đúng là: Đi cạnh người đẹp
nổi thêm muôn phần.
Lúc này tôi mới để ý. Từ Ngôn cũng đến.
“Đối tượng xem mặt kìa. Cố mà làm đấy.”
Tôi gật đầu.
Từ Ngôn nhìn lướt qua đám đông, thấy tôi liền gọi.
“Diệp Ninh.” Từ Ngôn ngoắc tôi lại phía cậu ấy, chỉ vào ghế trống bên cạnh.
Tôi dáo dát nhìn xung quanh trước khi ngồi xuống, hỏi nhỏ Hạ Liên Y.
“Lục Thực Anh, anh ấy không đến à?”
“Ban nãy anh ấy có gọi tớ, nói là dọn đồ xong sẽ đến.”
Tôi thở phào một hơi, nhìn món quà để dưới chân ghế.
Đến tận 7 giờ, chúng tôi mới nhập tiệc. Lục Thực Anh vừa hay đến kịp. Anh ấy ngồi xuống cạnh tôi, mồ hôi nhễ nhại. Tôi thấy vậy, chồm người đến chính giữa bàn rút vài tờ khăn giấy đưa anh ấy.
“Cảm ơn em.”
Từ Ngôn từ nãy giờ vẫn quan sát mọi hành động của tôi. Cậu ấy nắm lây tay vịn của ghế kéo tôi về phía cậu.
Chuyện gì vậy? Tôi dùng ánh mắt hỏi Từ Ngôn.
Cậu ấy không đáp, im lặng gắp đồ ăn bỏ vào bát của tôi. Cả Lục Thực Anh cũng vậy.
Tôi như bị ép giữ hai luồng khí nóng và lạnh. Khó thở vô cùng.
“Được rồi, đừng gắp nữa.” Tôi cầm lấy bát lên.
Lục Thực Anh và Từ Ngôn nhìn ngau. Có thể đối với tôi đó chỉ là cái nhìn bình thường nhưng trong mắt người khác thì…
“Tia lửa xẹt xẹt sắp cháy quán rồi.”
“Đúng là không cần làm gì tình địch cũng tự đấu đá.”
Tôn Mạnh Nhiên và Hạ Liên Y ngồi đối diện bình luận sôi nổi.
Tôi trừng mắt nhìn họ, ra dấu hiệu cầu cứu.
Tôn Mạnh Nhiên và Hạ Liên Y quay mặt đi xem như không thấy gì cả.
Tôi lực bất đồng tâm, ngồi giữa hai người họ.
“Mọi người, chúng ta chơi trò Quốc Vương đi.”
Tiếng vỗ tay vang dội. Tạm thời di dời sự chú ý của Lục Thực Anh và Từ Ngôn.
Tôi khom người chuồn ra phía chỗ của Thương Ảnh. Cô nàng này nãy giờ được rất nhiều nam sinh vây quanh.
Tôi không có chỗ chen chân vào, bít hết cả lối vào rồi còn đâu.
Tôi ngậm ngùi quay về chỗ cũ. Từ Ngôn hình như đã đi đâu đó còn Lục Thực Anh thì đang xem điện thoại.
“Tặng anh.” Tôi lấy giỏ quà từ dưới lên, đặt trước mặt anh ấy.
“Gì đấy?”
“Quà chia tay ấy mà. Mấy năm sau chúng ta mới gặp lại nhau còn gì.” Tôi nói.
“Cảm ơn em.”
“Không có gì đâu.” Tôi cười.
Từ Ngôn đứng ở một góc nhìn rõ mồn một hết cảnh ban nãy.
“Chua thế nhỉ?” Hạ Liên Y đi ngang qua, quơ quơ vào không trung.
“Nào nào, Diệp Ninh cậu cũng chơi đi.” Thế là tôi bị cuốn vào vòng xoay chơi trò Quốc Vương.
“Được rồi. Lật bài đi nào.”
“Tôi là Quốc Vương.” Hồng Hạnh gưo lá bài lên.
“Số 4 và số 7 oẳn tù tì, ai thua thì uống rượu.”
Lại một vòng mới.
“Tôi là Quốc Vương.”
“Số 2 và số 8 bế nhau 2 phút.”
……….
Tôi thực sự không có hứng thú với trò chơi này. Lần này tôi là Quốc Vương.
“Hmmmm, số 1 nói cho số 6 một điều và số 6 sẽ công khai cho mọi người biết.”
Tôi đưa ra đại một yêu cầu quái gở. Thế mà lại dính ngay Từ Ngôn và Lục Thực Anh.
Từ Ngôn chủ động đổi chỗ với tôi rồi nói gì đó với Lục Thực Anh. Tôi phát hiện, Lục Thực Anh cũng nói lại gì đó với cậu ấy.
“Xong chưa?”
“Rồi.” Từ Ngôn ngồi xuống nói.
Mọi người đều trong chờ vào điều mà Từ Ngôn vừa nói ban nãy. Nhưng….
“Anh chịu phạt. Đây là bí mật cá nhân không thể nói được.”
Cả hiện trường đều bị tụt mất hứng. Tôi bèn lại gần anh ấy, hỏi nhỏ.
“Anh, cậu ấy vừa nãy nói gì thế?”
Lục Thực Anh nhìn tôi cười.
“Rồi cậu ấy sẽ nói với em thôi. Vào một ngày không xa.” Giọng nói anh ấy sao mà bí hiểm thế.
Rồi bữa tiệc nào mà chả tàn. Chúng tôi tạm biệt ngau ở cửa quán. Lúc này trời cũng đã tối nhiều, Từ Ngôn chủ động đề nghị đưa tôi về nhà.
“Không cần đâu. Tớ bắt xe về là được.”
“Tối rồi bắt xe không an toàn.”
Cứ thế, Từ Ngôn lái xe đưa tôi về. Lục Thực Anh về trước khi tiệc tàn, lúc tôi ở trên xe anh ấy nhắn.
*Có cần anh đến đón em không?
*Dạ thôi ạ, bạn em đưa em về rồi.
*Vậy về đến nhà thì nhắn tin cho anh biết. Anh thu dọn đồ một lát.
Tôi thả icon OK.
“Cậu có sạc dự phòng không?” Tôi quay sang hỏi Từ Ngôn.
Cậu ấy xoay vô lăng tấp vào lề đường, quay xuống hàng ghế sau kiếm.
Lúc này tôi mới để ý đến bó hoa tulip ban sáng. Là tulip trắng.
Có trời mới biết tôi yêu nhất là tulip trắng. Đến ngay cả Tôn Mạnh Nhiên còn không biết nữa là.
“Đây.” Sau một hồi lục lọi, cậu ấy quay sang đưa tôi.
“Sao cậu lại mua tulip trắng.”
Cậu ấy quay sang nhìn tôi một lúc lâu rồi nói.
“Tớ tưởng cậu biết ý nghĩa của nó.”
Tôi đơ người tại chỗ. Đương nhiên là tôi biết chứ nhưng mà tôi không nghĩ là Từ Ngôn sẽ nói như vậy.
“Tulip trắng có nghĩa là: tình yêu anh dành cho em thuần khiết và hoàn hảo như màu trắng của nó.”
Dường như trong khoảnh khắc đó, tôi lại một lần nữa rung động với Từ Ngôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT