Cuối tháng 10, cô giáo giảng dạy của bọn tôi báo một tin tức lớn.
“Tháng 11 sẽ có một cuộc thi Thiết kế cho sinh viên trẻ tuổi. Không giới hạn thí sinh thâm gia nên các em cứ đăng kí nhé.”
“Diệp Ninh, cậu tham gia không?” Hạ Liên Y hỏi nhỏ tôi.
“Tớ đang tính đây.” Tôi đáp.
Cuộc thi này rất tốt đối với sinh viên như tôi.
“Người chiến thắng cũng sẽ có tiền thưởng nhé.”
VÀ có tiền thưởng nữa, nên là tôi quyết định tham gia.
Cuối giờ học tôi đế phòng giáo viên tiềm cô Thẩm.
“Đây, của em.” Cô Thẩm đưa tôi tờ giấy đăng kí.
“Cô rất kì vọng vào em đó, Diệp Ninh.” Cô nói tiếp.
‘Dạ vâng, em sẽ cố hết sức.”
Lúc tôi định ra khỏi cửa thì liền nhớ đến điều gì đó. Tôi quay lại hỏi cô.
“Cô Thẩm, học sinh khoa khác có thể đăng kí thi không ạ?”
“Được, cuộc thi chủ yếu là dành cho khoa Thiết kế nhưng khoa khác vẫn thay gia được.”
“Vậy cô cho em xin thêm 1 tờ nữa được không ạ?”
Cầm giấy đăng kí trên tay, tôi nhanh chóng về kí túc xá điền.
“Thương Ảnh. Là tớ.”
“Diệp Ninh, có chuyện gì không?”
“Cậu rảnh không? Tớ có chuyện cần gặp cậu.” Tôi hỏi Thương Ảnh ở đầu dây bên kia.
5 giờ chiều, dưới cái nắng mùa đông vừa lạnh vừa ấm, tôi đứng trước cửa thư viện đợi Thương Ảnh.
“Diệp Ninh.” Tiếng gọi vang lên từ phía sau.
“Cậu đây rồi.”
“Có chuyện gì vậy?” Cô gái vừa vén tóc vừa chạy xuống bậc thang, đi về phía tôi.
“Cho cậu.” Tôi chìa tớ giấy đăng kí ra.
“Giấy đăng kí thi Thiết kế thời trang cho sinh viên?” Thương Ảnh cầm lấy tờ giấy, đọc từng chữ trong đó.
“Này là?” Cô ấy nói tôi.
“Thì là thế đó. Cậu đăng kí đi.”
Thương Ảnh có chút do dự nhìn tôi.
“Tớ sẽ giúp cậu giữ bí mật.” Tôi cười.
“Tớ về suy nghĩ nhé.” Thương Ảnh nói với tôi.
Tôi gật đầu.
Buổi tối, tôi đi dạo ở sân bóng rổ. Đèn sân hắt ra mọi phía, tôi chọn một góc ánh sáng yếu nhất ngồi xuống.
Trong đám đông chơi bóng rổ kia, tôi nhìn thấy một bóng người. Là Từ Ngôn.
Cậu ấy nhảy lên ném bóng vào rổ, một cú 3 điểm hoàn hảo.
Từ lúc tôi còn ở bên Từ Ngôn, tôi chưa bao giờ nhìn thấy cậu ấy chơi bóng rổ cả. Một chút cũng không.
Tôi không biết rốt cuộc khi nào bản thân mới có thể trở về thực tại, nhưng chắc chắn rằng: tôi phải làm những thứ mà trước kia không làm được.
Tôi không hy vọng rằng trong lần xuyên không này, tôi lại va phải lưới tình với Từ Ngôn.
Một lần là quá đủ rồi.
“Đánh hay lắm.” Cao Thăng đập vai cậu.
Từ Ngôn lấy chai nước trên ghế, uống ừng ực, mắt liếc qua phía chỗ ngồi có ánh sáng yếu ớt kia.
Giống như có ai vừa ngồi ở đó.
Thời gian trôi nhanh, đến tháng 11. Thương Ảnh cuối cùng đã chọn tham gia thi Thiết kế. Tôi, Thương Ảnh và Hạ Liên Y bước vào trong hội trường lớn.
Giờ đây, thế giưới của tôi như được mở mang thêm. Nhiều con người với nhiều thiết kế mới lạ
Khai mạc cuộc thi diễn ra vào lúc 8 giwof sáng.
“Xin chào các bạn, cảm ơn các bạn vì đã đến tham gia cuộc thi này. Tôi là người phụ trách cuộc thi- Lý Mạn.”
“Cuộc thi sẽ diễn ra 3 vòng tương ứng với 3 ngày. Mỗi vòng sẽ dựa theo xếp hạng mà loại thí sinh.”
“3 thí sinh cuối cùng sẽ được bước vào vòng Chung kết và sẽ tương ứng với vị trí Nhất, Nhì, Ba.”
“Không dễ ăn tí nào.” Hạ Liên Y tặc lưỡi nói.
“Bởi vậy tiền thưởng to đấy.” Tôi ghé sát tai cậu ấy nói.
Vòng 1 sẽ bắt đầu vào lúc 2 giờ chiều. Trong thời gian đó, tôi cùng hai người kia vội đi ăn trưa lấy sức.
“Vòng 1 của cuộc thi chính là chủ đề: Ngân hà. Các bạn có thể tùy chọn kiểu trang phục mình muốn.”
“Ban tổ chức sẽ cho các bạn liên hệ với người mẫu, thời gian tối đa là 20 phút. Mỗi người mẫu sẽ được cấp một vé vào cửa.”
“Còn bây giờ thì. Bắt đầu.”
Đồng hồ lớn trên màn hình bắt đầu đếm ngược. Tôi bắt dầu tìm kiếm trong danh bạ điện thoại. Nếu như là chủ đề Ngân hà thì…
“Alo. Cậu rảnh không?”
“Rảnh. Mà không phải cậu đi thi à.”
“Tớ đang thi. Cần cậu giúp.”
……
Tôi ngồi trên cầu thang lớn vừa đợi người vừa vẽ bản thảo. Cửa hội trường mở ra, tôi ngẩng đầu lên vẫy tay với người kia.
“Diệp Ninh.”
Suỵt, tôi ra hiệu nhỏ tiếng. Tôn mạnh Nhiên vội bịt miệng lại, nhẹ nhàng đi về phía tôi.
“Sao rồi?”
“Phần cổ đã xong.”
“Cậu còn phải tự may nữa à?” Tôn Mạnh Nhiên ngồi xuống cạnh tôi, tháo mắt kính ra hỏi.
“Đúng vậy, nên là cậu mặc vào thì phải trình diễn cho tốt.”
Tôi lấy số đo của Tôn mạnh Nhiên xong thì liền chạy đi làm bản thiết kế. Thiết kế không phải là chuyện đơn giản, nó là cả một quá trình. Thiết kế đẹp nhưng không phù hợp với người mẫu thì cũng xem như là không hoàn hảo.
Đó chính là nguyên tắc của tôi.
Tôi về nhà, hoàn chỉnh bản thiết kế rồi đưa cho Tôn Mạnh Nhiên xem.
“Thấy sao?” Tôi vừa uống sữa vừa hỏi.
“Tớ không am hiểu thiết kế.”
“Sáng mai 7 giờ đi chọn vải, tớ sẽ biến cậu thành một người mẫu.”
Đối với tôi, vòng 1 chính là vòng ăn điểm. Có nghĩ, nếu không qua được vòng 1 chính là không có thực lực.
Sáng hôm sau, tôi gấp rút chọn vải ở tiệm, ướm từng cái lên người Tôn Mạnh Nhiên. Cuối cùng chọn một loại màu trắng và một loại màu xanh dương.
Tôi chọn kiểu váy dạ hội dài chấm gót, không tay mà thay vào đó là phần ruy băng cột nơ. Thiết kế giống như kiểu loang màu giữa trắng và xanh. Từ phần cổ áo dài xuống sẽ là xanh nhạt, rồi laong thành màu trắng. Bên ngoài phần váy sẽ thêm một lớp voan xếp ly lấp lánh.
Đây có lẽ là một kiểu thiết kế đa dạng với mọi người nhưng khác với tôi.
Tôi không cho rằng bản thiết kế này là đẹp nhất, hoàn hảo nhất nhưng ít nhất nó nhờ nó mà tôi sẽ vào được vòng trong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT