Dịch: Nhị Gia"Có ai không?" Chỉ Dao nhẹ giọng hỏi.
Một lúc sau, không thấy ai trả lời, Chỉ Dao mới biết nơi này thật sự không có người ở.
Bước tới đẩy cửa ra, Chỉ Dao một chân bước vào.
Vừa bước vào, Chỉ Dao đã bị bức hoạ trước mặt mê hoặc.
Trong nhà treo khắp nơi là chân dung của một vị nữ tử, có đang đánh đàn, có đang đánh đu, có đang tỉa cành hoa.
Chỉ Dao đã nhìn thấy tình yêu tràn đầy trong những bức tranh này, và cũng nhìn thấy tình cảm trọn vẹn của người trong tranh.
Chỉ Dao bước đến bên bàn, và nhìn thấy một bức thư còn dang dở trên đó, chữ cuối cùng mới viết được một nửa.
Trên viết: Uyển Oánh thân mến, đã hơn một tháng kể từ lần chia tay trước, ta rất nhớ.
Đợi ta đến Đại Thừa, có thể đến Cố phủ gặp nhau, để giải nỗi khổ tương tư.
Chưa kịp viết chữ "khổ" thì mực đã nhỏ giọt trên giấy tuyên thành, hiển nhiên đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Trên bàn ngoại trừ một bức thư, còn lại là một mảnh lụa, Chỉ Dao nhặt lên, cả mảnh lụa trắng xóa không có vết tích.
Nhưng khi nàng cầm vào tay lại có cảm giác như đang cầm một vũng nước, cảm giác mát lạnh dễ chịu khiến Chỉ Dao quyết định nhận lấy.
Sau khi thu dọn đồ đạc, Chỉ Dao đi loanh quanh trong nhà nhưng chẳng tìm thấy gì, thứ duy nhất trong cả căn nhà chỉ có bức chân dung của nữ tử tên Uyển Oánh này.
Bước ra khỏi phòng, Chỉ Dao quay người đóng cửa lại, đi đến cánh đồng hoa.
Cánh đồng hoa ở đây được bao phủ bởi một trận pháp, không biết đã bao nhiêu năm rồi nó vẫn nở rộ vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần nhìn vào nó, Chỉ Dao có thể cảm nhận được sự dụng tâm của chủ nhân nơi này.
Chỉ Dao lấy ra một lọ "Linh U Tuyền Thuỷ" từ chiếc nhẫn trữ vật, tưới nó vào bên trong cánh đồng hoa.
Thứ này được mẹ nàng là một luyện đan sư chuẩn bị cho nàng, nó có thể thúc đẩy sự phát triển của thực vật và cho phép chúng duy trì sức sống mãnh liệt ngay cả trong môi trường cực kỳ khắc nghiệt.
Dù không biết cuối cùng hai người có gặp lại nhau hay không nhưng đây có thể coi như lời chúc phúc của nàng dành cho hai người.
Sau khi tưới hết linh tuyền, Chỉ Dao không chần chờ nữa mà đi dọc theo lối đi bên kia.
Hai canh giờ sauChỉ Dao ra khỏi hang động, nhìn bầu trời bên ngoài và hít một hơi thật sâu, ở trong thông đạo tối tăm lâu như vậy khó tránh khỏi có chút áp lực.
Lấy bản đồ ra và ghi nhớ đại khái nơi này, sau đó Chỉ Dao tiếp tục lên đường, đi đến địa điểm tiếp theo!.
Thấy các tu sĩ trước mặt đều đi về một hướng, Chỉ Dao cau mày nghi ngờ.
Một tháng qua, nàng đi qua rất nhiều nơi, thu thập rất nhiều linh dược và linh quả, cũng gặp phải rất nhiều yêu thú, nhưng rất ít gặp phải tu sĩ.
Nhưng mấy ngày nay ta gặp không ít tu sĩ, bọn họ đều đi hướng kia, cũng không biết phát hiện cái gì.
Chỉ Dao suy nghĩ một lúc rồi đi theo.
Vài giờ sau, Chỉ Dao dừng lại dưới một tòa tháp cao, nhìn thoáng qua, hầu hết các tu sĩ gần như đều đã đến đây.
"Sư thúc!" Lạc Chiêu Tuyết nhìn thấy Chỉ Dao xuất hiện, hưng phấn thét lên.
Chỉ Dao đến gặp mọi người ở Vạn Kiếm Tông và hỏi họ tại sao tất cả các tu sĩ đều đến đây.
"Sư thúc, người có chỗ không biết, mấy ngày trước đột nhiên xuất hiện tòa tháp này, một vị tu sĩ tình cờ đi ngang qua nơi này, phát hiện được, vốn tưởng rằng mình gặp được cơ duyên, nhưng lại phát hiện dù thế nào cũng không vào được.
Sau đó hắn gửi đi một triệu hoán phù cho đồng bọn, thế nhưng làm đủ mọi cách vẫn không thể vào được bên trong, vì vậy hắn đã thông báo cho mọi người và muốn tập hợp sức mạnh của mọi người để tìm cách vào.
" Lạc Chiêu Tuyết lớn tiếng giải thích, trên thật tế, cô ấy chỉ mới đến đây không bao lâu, nên chỉ biết chút ít.
Chỉ Dao nghe vậy gật gật đầu, sau đó nhìn lên tòa tháp.
Toàn bộ tòa tháp cao vút lên trời, nhưng thật chất nó chỉ có sáu tầng mà thôi.
Tại sao trong nguyên tác không thấy tháp cao nào xuất hiện? Chỉ Dao có chút khó hiểu.
Nhưng nàng cũng biết, có rất nhiều chuyện không giống với nguyên tác, đây là một thế giới hiện thực tàn khốc, không chỉ là một cuốn tiểu thuyết đơn giản như vậy.
.