Dịch: Nhị GiaĐã biết là lĩnh ngộ Lôi Kiếm Ý? Chỉ Dao có chút không thể tin.Định thần lại, Chỉ Dao lại chém ra một kiếm "Phá thiên", liền thấy một luồng ánh sáng tím phát ra từ linh kiếm khiến không khí lướt qua khẽ vặn vẹo, chém vào một khoảng trống phía xa, ngay lập tức nổ ra một cái hố sâu năm trượng.Chỉ Dao có chút không nói nên lời, uy lực của Lôi kiếm ý thật đáng sợ, hoàn toàn khác với kiếm ý giết tà tu trước đây.Nghĩ đến việc bây giờ mình có thêm một cách khác để bảo vệ tánh mạng, Chỉ Dao không khỏi phấn khích.Trở lại hang động, Chỉ Dao bắt đầu sắp xếp đồ đạc, dự định tiếp tục lên đường về nhà.

Khi nhìn thấy hạt châu màu xám lấy được từ chỗ Tà Tu, Chỉ Dao cảm thấy tò mò.

Thông thường trong tiểu thuyết, hạt châu không có linh khí như vậy rất có thể là bảo vật.Sau một hồi đắn đo, cuối cùng tò mò đã đánh bại lý trí.

Chỉ Dao lấy chuỗi hạt ra, cắn ngón tay và nhỏ một giọt máu lên chuỗi hạt.

Thấy hạt châu màu xám không phản ứng, nàng lại nặn thêm vài giọt nữa.Đột nhiên, hạt châu phát ra một luồng ánh sáng trắng, Chỉ Dao trong nháy mắt ngã gục xuống đất.Trong Thức Hải, Chỉ Dao đứng trong góc có chút khó hiểu, sao nàng lại vào được đây."Ha ha ha, hoá ra là Thiên Linh Căn, ông trời quả nhiên phù hộ ta!" Phía trước truyền đến một trận cuồng tiếu tiếng cười.

Chỉ Dao nhìn về phía trước, chỉ thấy một khối màu xám cách đó không xa đang nhúc nhích.Đây là cái gì? Chỉ Dao thấy rất kỳ lạ, nàng chưa từng thấy thứ này bao giờ, làm sao nó có thể xuất hiện trong Thức Hải của nàng? Còn chưa đợi Chỉ Dao nghĩ ra lý do, khối thịt màu xám đã lao về phía nàng.Chỉ Dao nhanh chóng lách người để né, nhưng khối thịt màu xám đó theo sát phía sau, dù thế nào cũng không thể thoát khỏi nó."Hừ, bổn toạ muốn xem ngươi muốn trốn đi đâu! Mặc dù thần hồn của ngươi mạnh hơn so với người tu chân bình thường, nhưng ở trong mắt bổn toạ, ngươi chỉ là đồ vật biết giãy dụa mà thôi." Khối thịt màu xám lại lên tiếng.Lúc này, cho dù Chỉ Dao có đần độn đến đâu thì nàng cũng biết rằng mình đã gặp phải đoạt xác trong truyền thuyết!“A!”Một trận đau nhói, Chỉ Dao quay đầu nhìn lại, nàng cư nhiên bị một khối thịt màu xám cắn mất một ngụm, tiếp theo lại cắn tiếp.Khi Chỉ Dao nghĩ đến những nguy cơ mà nàng gặp phải kể từ khi tu luyện, trái tim cũng trở nên tàn nhẫn.

Nếu như đều muốn giết nàng, nàng có chết cũng phải kéo theo cái đệm lưng.Chỉ Dao quay đầu lại và cắn mạnh vào khối thịt màu xám."A! Thằng nhãi ranh ngươi dám!" Khối thịt màu xám đau đớn kêu lên.Chỉ Dao không quan tâm đến nó, cắn thêm một miếng nữa.

Hai khối thịt bắt đầu cắn xé lẫn nhau, không ai nhường ai.Một lúc sau, Chỉ Dao trở nên hơi choáng váng, dù sao thì nàng cũng nhỏ yếu hơn bên kia.

Nàng chỉ còn lại một khối nhỏ, nhưng kích thước của đối thủ vẫn gấp đôi nàng.Thấy Chỉ Dao sắp không thể cầm cự được nữa, khối thịt màu xám kia trở nên hưng phấn, chỉ cần một chút nữa là có thể có một cơ thể mới, hắn đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi.Khối thịt màu xám lại cắn về phía Chỉ Dao, tràn đầy điên cuồng.

Chỉ Dao cảm giác được mình sắp biến mất, lần này là thật sự sẽ biến mất, nàng cố hết sức chống cự, nhưng vô lực! Nàng chỉ có thể bất lực nhìn nó cắn mình.Khối thịt màu xám cắn lên thân thể Chỉ Dao lần cuối cùng, chỉ kém một chút nữa thôi, thân thể này sẽ là của mình.Đột nhiên, một luồng ánh sáng vàng chiếu rọi mãnh liệt, chiếu vào khối thịt màu xám, phát ra âm thanh xèo xèo.

Chỉ Dao thấy khối thịt màu xám đang dần tan ra."Công đức chi lực? Làm sao có thể là công đức chi lực? Không! Ta không cam lòng, ta không cam lòng! A!" Khối thịt màu xám kêu một tiếng, cuối cùng hoàn toàn tiêu tán, hóa thành chất dinh dưỡng bổ sung cho thần hồn của Chỉ Dao..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play