Dịch: Nhị GiaNgày thứ hai, Chỉ Dao tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao ba tấc.

Ngồi dậy, sảng khoái vươn vai một cái, Chỉ Dao bèn đi xuống lầu.

Vừa đi đến cửa nàng liền nghe thấy tiếng cãi nhau dưới lầu.

“Ha ha ha, không ngờ nơi này lại có người tuyệt sắc như vậy, mĩ nhân chi bằng ngươi đi theo ta đi, ngươi nghĩ sao?” Một âm thanh khinh khỉnh truyền tới, khiến Chỉ Dao chỉ nghe thôi đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của hắn.

“Ngươi đi làm sạch cái miệng của ngươi cho ta!” Tiếp theo là giọng nói đầy phẫn nộ của Tư Nhược Trần.

Chỉ Dao nghe vậy kinh ngạc, chả lẽ lại có tên mù nào dám chọc vào Hạ Thất Nguyệt.

Nghĩ tới là muốn xem ngay, nàng bèn nhanh đi xuống lầu.

Vừa xuống đến lầu một, liền nhìn thấy Thất Nguyệt mặt không cảm xúc ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ thưởng thức đồ ăn.

Lúc này cả đại sảnh đều chật kín người, bọn họ đều mang ánh mắt hứng thú nhìn mấy người đang đứng giữa sảnh.

Một người trong đó chính là Tư Nhược Trần, hắn lúc này đang tức đến đỏ cả mặt, toàn thân tỏa ra sát khí nồng đậm.

Đối diện với hắn ta là một thanh niên bộ dáng rất đáng khinh, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, hắn lúc này mang vẻ mặt đầy mê đắm nhìn Tư Nhược Trần.

Sau lưng thanh niên đáng khinh kia có vài tên tùy tùng, bọn chúng mặt đầy khinh bỉ nhìn Tư Nhược Trần.

Mà một trong số đó lại đang mang ánh nhìn căm hận cùng đố kị nhìn chằm chằm Tư Nhược Trần! !.

.

Đây là tình huống gì vậy? Mặt Chỉ Dao thộn ra, chắc không giống như nàng đang nghĩ rồi?Chỉ Dao nặng nề đi đến ngồi xuống trước mặt Thất Nguyệt.

Lý Ngọc thấy có một mĩ nhân mặc hắc y xuống lầu, hắn nhìn vài cái lại quay đầu tiếp tục dụ dỗ Tư Nhược Trần.

“Ha ha ha, có cốt cách, gia chính là thích người như vậy.

” Nói rồi định nắm lấy tay Tư Nhược Trần.

Tư Nhược Trần sợ run lên, nhanh nhẹn lùi về sau vài bước, mặt đầy phòng bị nhìn hắn.

Sau đó nghĩ rằng mình vẫn còn đồng bọn, hắn liền vội vàng bắn ánh nhìn thân thiết về phía hai người.

Chỉ thấy hai người kia vậy mà lại đang thưởng thức đồ ăn, nha đầu thối đó mặt lại còn hớn hở thảo luận với Hạ sư tỷ xem thịt yêu thú phần nào ngon! ! !.

Đủ ngoan! Tư Nhược Trần nghiến răng nghiến lợi nhìn hai người.

“Ha, mĩ nhân, ngươi nhìn người khác làm gì, bọn họ đâu có đẹp bằng gia?” Lý Ngọc thấy hắn ta nhìn hai mĩ nhân không nói gì, có chút không vui nói! ! !.

Chỉ Dao đang ngồi một bên ăn, nàng vẫn luôn phân một thần thức ra quan sát bọn họ, thực sự là không nhịn cười nổi nữa, thế là chỉ đành thảo luận chuyện khác.

Hạ Thất Nguyệt cũng như vậy, thật hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ yếu thế của Tư sư đệ, nàng đương nhiên không thể bỏ lỡ.

Còn về an toàn của hắn ta, thì hoàn toàn không cần lo lắng, Loạn Ma Hải tuy rằng rất loạn, nhưng không bao gồm các thành trì.

Những thành trì này được làm nên nhằm mục đích là nơi nghỉ ngơi cho các tu sĩ, quy định là trong thành nghiêm cấm bất cứ hành vi ẩu đả nào, nếu không sẽ bị đội chấp pháp cưỡng chế đưa đi nhận trừng phạt.

Vì vậy, Tư sư đệ cùng lắm là bị người ta mạnh miệng hơn thôi.

“Mĩ nhân, đi, đi theo gia, đảm bảo ngươi sẽ có cuộc sống sung sướng, sao mà phải làm tán tu làm gì cho khổ?” Lý Ngọc nói rồi tiến lên kéo mạnh tay Tư Nhược Trần.

Chỉ Dao thấy Tư Nhược Trần lúc này nắm chặt nắm đấm, mặt đỏ lựng, dường như giây tiếp theo sẽ đánh người đến nơi, thế là đứng lên đi về phía bọn họ.

Nếu như thực sự đánh nhau, mấy người các nàng muốn rời đi e là không dễ dàng gì.

“Vị đạo hữu này, ngươi là muốn cướp người của ta ngay trước mặt ta?” Chỉ Dao tiến lên, nhẹ nhướng đôi mày, mặt nàng khinh thường nhìn Lý Ngọc, tỏ vẻ vô cùng khoa trương nói.

Đối phó với mấy kẻ phú nhị đại hống hách này, thì ngươi phải càng hống hách hơn.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play