Dịch: Nhị GiaNhìn thấy một con ma thú cấp năm trước mặt, Chỉ Dao có chút khẩn trương, cầm chắc Tố Hồi trong tay, toàn thân đề phòng nhìn chằm chằm vào nó.
Đã hơn ba tháng kể từ khi rời khỏi nhà của Vân tỷ, nàng cuối cùng đã đến bên ngoài Loạn Ma Hải.
Nhưng chưa kịp vui mừng thì nàng đã gặp phải con ma thú này.
Ma thú khác với yêu thú, ma thú là ma tu khế ước sủng vật, nói cách khác, ma thú trước mắt là có chủ nhân, tu vi của chủ nhân cũng không thấp.
Bởi vì con ma thú cấp năm này tu luyện tương đương với linh tu của Trúc Cơ kỳ, cho nên chủ nhân của nó ít nhất cũng là Kim Đan kỳ, nếu không sẽ bị ma thú phản phệ.
Và lý do khiến Chỉ Dao khẩn trương như vậy là vì nàng lo lắng việc giết con ma thú này sẽ thu hút chủ nhân của nó đến đây.
Con ma thú nhìn Chỉ Dao đầy ngạo nghễ, hơi có chút xem thường đá đá xuống đất, khuấy tung một đám bụi.
"Phi!" Chỉ Dao bị bụi đất làm cho mặt đầy bụi, chật vật lau chùi mặt.
Nếu không phải lo lắng người phía sau ngươi, ở đâu cho phép ngươi kiêu ngạo như vậy? Chỉ Dao oán hận trong lòng nhìn chằm chằm vào con ma thú, thật muốn chọc vài lỗ vào nó.
Ma thú thấy nàng không có đánh trả, có chút nhàm chán, đắc ý liếc nàng một cái, từ trong mũi phì phì ra một tiếng, nghênh ngang bỏ đi!.
Con ma thú này quả nhiên là cần ăn đòn!Có bản lĩnh chờ đó cho ta, xem ta tiến giai Kim Đan có đánh bại ngươi hay không, Chỉ Dao nhìn bóng dáng ma thú đang bỏ đi trong lòng có chút chán nản, tại sao nàng luôn bị yêu thú khinh thường như vậy?Nhất định là ghen ghét chính mình lớn lên rất đẹp mắt!Chỉ Dao tìm cho mình một lý do hoàn toàn không đáng tin cậy, tự an ủi mình rồi cẩn thận bước dọc theo vùng ngoại vi mà đi.
Loạn Ma Hải, đúng như tên gọi, nơi này có ma có biển, trật tự vô cùng hỗn loạn.
Nơi này tụ tập đủ loại đủ kiểu tu sĩ, ma tu, linh tu, yêu tu, nếu không phải địa hình không thích hợp quỷ tu, chỉ sợ nơi này có đủ loại hệ thống.
Cũng là bởi vì nơi này cá rồng lẫn lộn, cho nên căn bản không có trật tự, lỡ như chọc giận ai, ngày mai khó có thể sống sót.
Mà toàn bộ Loạn Ma Hải đều rất lớn, nằm ở Bắc Vực cùng với Đông Vực giao nhau.
Bên ngoài chủ yếu phân bố thành trì và rừng rậm, hạch tâm chân chính chính là ở trung tâm hải vực, vật tư cực kỳ phong phú, cho nên mọi người đều liều mạng tới đây.
Chỉ Dao đang đi trên đường lớn, muốn ở lại thành trì trước mặt, thì trong thần thức, nàng đột nhiên phát hiện ra một nam tử mặc đồ đen ở phía sau đang phi ngựa bay nhanh mà tới.
"Cút ngay!" Người nọ vung roi xông thẳng về phía Chỉ Dao, không ngờ lại có người dám cản đường bản thiếu gia.
Thấy người này quá kiêu ngạo, Chỉ Dao cảm thấy tức giận, một con ma thú khinh thường nàng cũng không sao, nhưng bây giờ một người tu luyện Trúc Cơ kỳ lại không đem chính mình để vào mắt.
Đừng hòng ta cho qua.
Quay ngoắt người lại, Chỉ Dao dùng tay trái nắm lấy roi da, còn tay phải, một kiếm Lăng Nguyệt chém tới, khiến người nam tử ngã xuống ngựa.
"Phốc.
" Nam tử phun ra một ngụm máu, ánh mắt âm độc nhìn chằm chằm Chỉ Dao, ả tiện nhân này dám đả thương mình.
Từ nhỏ đến lớn, ai nhìn thấy hắn không phải là một mực cung kính chứ.
Thấy bộ dáng hắn ta như vậy, Chỉ Dao cau mày, rõ ràng người này đã ghi hận lên chính nàng.
Nhưng ta đã dạy cho hắn một bài học rồi, nếu vì chuyện vặt vãnh này mà hô to giết hắn thì hơi làm ầm lên.
Nhàn nhạt liếc hắn một cái, Chỉ Dao tiếp tục đi về phía trước.
"Ta cho ngươi rời đi sao?" Nam tử âm trầm nói, thấy Chỉ Dao muốn lập tức rời đi, trong lòng lửa giận bùng lên.
Từ trong nhẫn trữ vật hắn lấy ra một quả Thiên Lôi Tử, nhắm thẳng đến chỗ Chỉ Dao mà ném tới.
Thần thức của Chỉ Dao vẫn luôn cảnh giác theo dõi hắn, thấy hắn làm như vậy, nàng vội vàng dùng Di Hình Hoán Ảnh chạy về phía trước.
"Ầm.
" Toàn bộ Thiên Lôi Tử nổ tung, mặt đường nổ tung lộ ra một cái hố lớn mấy chục trượng.
.