Chương 852

Lúc này, bà cụ Tập cũng đứng ra giảng hòa: “Tôi là bà nội của Lăng Vũ, vừa rồi là một hiểu nhầm thôi, anh có thể hỏi cô Phạm.”

Bà cụ nói xong nhìn về phía Vy Hiên, ánh mắt có chút cảnh cáo: “Cô Phạm, cô mau giải thích với ngài Liên đi, bằng không ngài ấy sẽ hiểu nhầm Lăng Vũ mất.”

Liên Cẩn Hành đột nhiên lạnh mặt, giọng nói cũng lạnh tới cực điểm: “Cô ấy có nói hay không, muốn nói gì đều không cần người khác dạy.”

Bà cụ Tập thoáng biến sắc, tất nhiên có chút sượng mặt, nhưng bà cụ vẫn có thể phân rõ nặng nhẹ, cười: “Ngài Liên nói phải.”

Vy Hiên thật sự không muốn lại có bất kỳ dính dáng nào với người nhà này nữa. Cô cúi đầu, nhíu chặt mày: “Đi thôi, đừng nói nữa.”

Liên Cẩn Hành nhìn cô, ánh mắt nghiêm lại, giọng nói có chút lạnh lùng nhưng không được phép người khác nghi ngờ: “Phạm Vy Hiên, cô có nhận thức rõ được thân phận của mình không? Cô là người của Liên Cẩn Hành tôi. Cô bị người ta bắt nạt mà không lên tiếng chính là đang dung túng cho bọn họ đánh vào mặt tôi đấy!”

Vy Hiên ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh.

Thật lâu sau, cô mới chậm rãi gật đầu một cái: “Tôi hiểu rồi.”

Giao cho anh làm, không cần phải nói gì nữa cả. Cô bị bắt nạt, anh tất nhiên sẽ đòi lại công bằng – đây chính là lời anh muốn nói, chuyện anh muốn làm.

Liên Cẩn Hành rời tầm mắt, nhìn ba người đối diện mỗi người một vẻ mặt: “Tổng giám đốc Tập, hẳn ngài nên cho tôi một câu trả lời thỏa đáng chứ.”

Tập Chính Hãn biết là mình đuối lý, bây giờ có nói gì cũng vô dụng. Ông ta cắn răng rồi xoay người lại, giơ tay lên, liên tục tát mạnh Trình Tương năm sáu cái, đánh tới Trình Tương đặt mông ngồi dưới đất, kinh ngạc ôm mặt.

Tập Chính Hãn quay người sang, lại cung kính cúi lưng, hạ thấp đầu trước mặt Liên Cẩn Hành: “Tổng giám đốc Liên, xin lỗi, là tôi quản giáo không nghiêm, tôi thay vợ tôi xin lỗi.”

Từ trước đến nay Tập Chính Hãn đều là người tâm cao khí ngạo, đây vẫn là lần đầu tiên ăn nói khép nép như vậy, càng không cần phải nói đối phương còn trẻ tuổi, thừa sức làm con trai của ông ta.

Liên Cẩn Hành đứng yên tại chỗ lạnh lùng nhìn: “Người ông nên xin lỗi… không phải là tôi.”

***

Tập Chính Hãn ngẩn người ra. Ông ta đã cúi đầu trước anh, không ngờ anh lại không nể mặt như vậy!

Ông ta cắn chặt răng, cứng rắn ngẩng đầu lên, lại đến trước mặt Vy Hiên, xiết chặt nắm tay, cuối cùng vẫn cúi đầu: “Cô Phạm, thật xin lỗi.”

Vy Hiên chỉ lạnh lùng nhìn ông ta, sau đó không nói một lời đã quay đầu bước đi.

Cô không phải là thánh nhân, cô biết tức giận, biết thương tâm, sau khi ông ta nói ba mình như vậy, cô không có cách nào nói với vẻ khí thế “Không sao”.

Cô làm không được.

Lúc đi ngang qua bên cạnh Tập Lăng Vũ, cô ngước mắt lên, nhìn anh ta một lát với ánh mắt phức tạp rồi chuyển tầm mắt đi.

Cô không có cách nào lật ra vết sẹo lại liếm vết thương cho nhau được. So với A Vũ, sợ rằng bất kỳ một người xa lạ nào tới cũng thỏa đáng hơn.

Tập Lăng Vũ cũng nhìn cô, chỉ nhìn thôi.

Anh ta hiểu cô, vẫn luôn hiểu cô.

Tập Chính Hãn tức giận đến mức mặt căng lên và đỏ bừng. Ai cũng có thể không để ý tới ông ta, duy nhất chỉ có người nhà họ Phạm là không được! Cho dù bọn họ có làm nô lệ cả đời cho ông ta cũng không quá đáng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play