Chương 720

Liên Cẩn Hành hút thuốc, nhìn cô xuyên qua làn khói mỏng, hoang mang, bối rối. Nhưng hình ảnh bồng bềnh trước mặt anh, từ đó đến giờ lại là cảnh tượng cô cầm dao trong ngày hôm ấy…

Đúng là cô ấy rất giỏi tự làm bản thân mình thấy ngột ngạt.

Anh ném điếu thuốc đi, rồi nói: “Tôi chỉ có một chuyện thôi.”

Vy Hiên thấy yên tâm, cho dù anh có yêu cầu thế nào đi chăng nữa, chỉ cần cô làm anh ta hài lòng thì sẽ không còn nợ nần gì người đàn ông này nữa.

“Chuyện gì?” Cô trịnh trọng chờ đợi vấn đề của anh.

“Cô có yêu Lăng Vũ không?”

Ánh mắt của Liên Cẩn Hành vẫn vô cùng bình tĩnh, giống như một chiếc chuông đồng lớn, rất khó bị gõ thành tiếng, cho dù trải qua bao nhiêu tháng năm phong sương thì vẫn đứng sừng sững ở đó, không lên tiếng, không thay đổi.

Cũng có thể, nó đang chờ đợi một cơn gió nhẹ thổi qua đỉnh đầu, vấn vít bên cạnh mình rồi xuyên vào tận trái tim, khơi gợi cảm xúc trong lòng anh lên. Cũng có thể đang chờ đợi dòng nước êm ả chảy qua chân, còn có chú cá nhỏ, cọ vào lòng bàn chân làm anh ngứa ngáy.

Cuối cùng vẫn thấy lòng mình xao động.

Vy Hiên kinh ngạc triệt để, cô sững sờ nhìn anh, ngạc nhiên trước câu hỏi của người đàn ông ấy!

Một hồi lâu sau, cô đanh mặt: “Tôi không muốn trả lời.”

Không muốn, chứ không phải là không có.

Liên Cẩn Hành hiểu rồi.

Anh lên xe, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nói với cô: “Tôi đưa cô về.”

Vy Hiên đứng bên ngoài, ánh mắt gợn lên vẻ phức tạp, nhưng không nhìn anh.

Ánh mắt của anh có ma lực, nhìn thấu được lòng cô, cho dù cô bỏ ra bao nhiêu công sức đi chăng nữa thì cũng không phòng bị nổi anh. Nhưng anh vẫn cứ im lặng, nhất là sau khi quăng ra một trái bom nặng ký.

Vy Hiên như thể không muốn nhận thua vậy, để giữ gìn sự kiêu ngạo và lòng tự trọng của mình, cô vòng sang hàng ghế bên kia, mắt nhìn thẳng về phía trước, ngồi thẳng lưng.

“Dây an toàn kìa.” Anh nhắc nhở.

Vy Hiên hơi sững sờ, cô mím môi, cuộc chiến mở màng vẫn còn chưa giành được thắng lợi, cô kéo dây an toàn vòng qua người mình như thể đang trút giận.

Đến lúc này Liên Cẩn Hành mới khởi động máy, mở góc khuất mà cô không nhìn thấy, khóe môi anh nhẹ nhàng cong lên.

Liên Cẩn Hành đưa Vy Hiên đến trước cửa công ty, Vy Hiên nhấc tay cởi dây an toàn, không ngờ lại quấn vào tóc, cô càng sốt ruột muốn gỡ tóc ra thì càng bị quấn chặt hơn.

Cô mạnh tay giựt ra: “Chết tiệt.”

Liên Cẩn Hành nhìn thoáng qua, anh tự cởi dây an toàn trên người mình, rồi nghiêng người về phía cô.

Vy Hiên chợt ngừng thở, trừng mắt nhìn người đàn ông đang áp sáp mình, gương mặt anh sắc sảo như được dùng dao điêu khắc vậy, mỗi một đường nét, kể cả những lỗ chân lông nhỏ trên da anh đều có thể nhìn thấy thật rõ ràng.

Rồi sau đó, mùi thuốc lá nhẹ nhàng tựa như mùi hương bạc hà bao trùm lấy cô. Vy Hiên không thề thích mùi thuốc lá, nhưng mùi hương trên người anh vẫn chưa đến mức làm cô cảm thấy phản cảm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play