Chương 719

“Được rồi, tổng cộng là…”

Cánh cửa phía sau lưng lại mở rộng, quản lý quán ăn hối hả chạy từ trong ra: “Anh Liên, thật lòng xin lỗi anh, mấy người này đều là nhân viên mới đến nên không biết anh.” Nói dứt lời bèn trừng mắt nhìn bọn họ: “Anh ấy là ông chủ của chúng ta!”

Bàn tay móc ví tiền của Vy Hiên khựng lại, cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên.

Bảo vệ và nhân viên phục vụ đều ngơ ngác hẳn, rồi vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi sếp, bọn em không biết là anh…”

Quản lý phất tay ra hiệu cho bọn họ đi ra chỗ khác, rồi mới cung kính hỏi: “Anh Liên…”

“Gói mấy món chưa ăn hết lại, đưa cho cô này mang đi.” Anh dặn dò, sắc mặt vẫn không bộc lộ chút cảm xúc nào.

“Dạ vâng.” Quản lý lập tức đi vào trong.

Vy Hiên hất cánh tay ra: “Tôi không ăn đâu!”

Anh là chủ tiệm thì sao? Cô không phải là đồ ăn mày! Mắc gì bị ép phải chấp nhận lòng tốt của anhta?

“Cô muốn để bụng đói à?” Đôi lông mày của anh, lại càng nhíu chặt hơn.

“Đây không phải là chuyện có đói bụng hay không! Mà là tôi có muốn hay không, có tình nguyện hay không!” Vy Hiên cũng không biết mình bị làm sao mà lại đứng trước cửa quán ăn, không quan tâm đ ến người qua kẻ lại, mà sốt ruột trút giận vào anh.

“Mắc gì mà anh lại nhúng tay vào cuộc đời của người khác? Tôi…tôi sống thế này cũng rất tốt, tôi cảm thấy vui vẻ, rất hạnh phúc, không đến phiên anh quản đâu.”

Liên Cẩn Hành nheo mắt, vẫn nhìn cô chăm chú.

“Tôi biết anh làm vậy là vì chị Mạn Tinh! Anh muốn làm gì cho chị ấy thì tùy anh, đây cũng là chuyện riêng của hai người! Tôi đã nói rồi tôi sẽ không gây phiền phức cho chị ấy đâu, càng không phá hoại hôn nhân của bọn họ, tại sao anh không chịu buông tha cho tôi? Liên Cẩn Hành, anh ích kỷ thế.”

Vẻ mặt Liên Cẩn Hành, bắt đầu có thay đổi.

Vào lúc này, quản lý đi từ trong quán ra, một tay xách bịch thức ăn đã được gói ghém cẩn thận, tay kia cầm áo vest của anh: “Anh Liên, áo của anh đây ạ.”

Vy Hiên vẫn còn muốn nói tiếp, nhưng lại vướng phải người ngoài, bèn quay mặt sang hướng khác.

Liên Cẩn Hành rũ mắt xuống, thong thả nhận lấy chiếc áo vest, cài hàng nút giữa một cách nghiêm túc, rồi lại rút vài triệu ra đưa cho quản lý.

Quản lý biết đây là quy định của anh, cho dù đã mua lại cửa hàng này, nhưng chỉ cần anh đến đây ăn uống thì đều itnsh tiền. Sau khi nhận tiền, quản lý cúi đầu chào anh rồi đi ngược vào quán.

Liên Cẩn Hành xách bịch thức ăn, chậm rãi đi xuống cầu thang, nhìn cô gái đứng bên dưới, cô cúi đầu, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản sau gáy, hất về một bên, che hết nửa gương mặt cô.

Anh đưa bịch thức ăn cho cô, cô không nhận, anh đành buông tay xuống.

Lấy một điếu thuốc ra, châm lửa, rít vài hơi rồi mới đưa mắt nhìn cô: “Cô nóng tính đến mức này đấy à?” Mặc dù anh hỏi như thế nhưng giọng điệu của anh lại hết sức thờ ơ, tựa như cô có nóng tính hơn đi chăng nữa thì anh cũng không hề quan tâm vậy.

Đây là lần đầu tiên có người nói cô nóng tính, trong lòng Vy Hiên hiểu rõ, người sai không phải là anh ta.

Máu nóng toàn thân bốc lên đầu, rồi lại chậm rãi bình tĩnh trở lại, cô quay người nhìn anh, bối rối cắn chặt môi, một hồi lâu sau mới nói: “Chắc là bản tin trên báo đã đem lại nhiều rắc rối cho anh nhỉ…tôi biết là bây giờ có nói như vậy cũng không thể xóa bỏ hiềm nghi của mình được.”

“Nhưng tôi vẫn muốn nói rằng…” cô ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt lạnh lùng của anh, thái độ rất chân thành: “Tôi không hề biết thân phận của anh, cũng không ngờ mình đã gây ra nhiều phiền phức cho anh như vậy! Xin lỗi anh, thật lòng rất xin lỗi anh…Nếu như anh muốn tôi bồi thường bằng bất cứ thứ gì, nhất định tôi sẽ làm!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play