Chương 661

Ở một nơi cách với xe cảnh sát ở đầu hẻm không xa có một chiếc xe hơi màu đen đang dừng.

Trương Thanh Đình ngồi trong xe hút thuốc, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía người bị cảnh sát áp giải lên xe, khi nhìn thấy cô gái bị thương đang được cảnh sát dìu lên xe, ánh mắt của anh ta chăm chú dừng lại ở bộ đồng phục học sinh màu xanh trên người của cô ta.

Anh ta biết lúc nãy Vy Hiên chắc chắn cũng đã đến đây.

Nghĩ đến có thể cô sẽ bị chuyện bạo lực lần này liên lụy, nghĩ đến chuyện cô ấy bị xâm hại sẽ trở thành ghi chép, gương mặt ưu nhã mê người kia của Trương Thanh Đình liền bắt đầu vặn vẹo bởi vì oán hận và tức giận.

Anh ta lấy điện thoại ra.

“Là ông Tề có đúng không, con gái của ông hiện tại đang ở cục cảnh sát…”

Vy Hiên đã ở cục cảnh sát suốt ba ngày cũng không nhìn thấy được Tập Lăng Vũ.

Nhìn thấy Trần Lục bước ra từ bên trong, cô ấy tranh thủ tiến lên: “Anh Lục, thế nào rồi?”

Trần Lục lấy mắt kính xuống, mệt mỏi xoa bóp mi tâm: “Lần này có chút khó khăn, bắt cóc cùng cố ý gây thương tích, trong đó có một người có thương thế nghiêm trọng, một bên cao hoàn hoàn toàn bị cắt bỏ, theo giám định thì thương tật cấp tám. Chứng cứ lại vô cùng xác thực, bên phía Viện kiểm sát đã ra lệnh bắt giữ, nội trong hai tháng sẽ tố tụng lên phía Pháp Viện. Bây giờ cho dù có cầm được thư bỏ qua của đối phương cũng không có cách nào tìm người bảo lãnh được hậu quả sau này, huống chi thái độ của ba Tề Tuyết lại cực kỳ quyết liệt, từ chối bất cứ hình thức hòa giải nào, một lòng muốn Lăng Vũ phải ngồi tù.”

Dừng một chút, anh ta lại thấp giọng nói: “Nhà họ Tề có chút bối cảnh nên sẽ không đặt chuyện bồi thường ở trong mắt, một khi điều tra vụ án này kết thúc, chuyển giao lên cơ quan kiểm tra thì khó nói rồi.”

Ám chỉ của anh ta cũng đã đủ rõ ràng.

Lời nói của Trần Lục khiến đáy lòng cô càng trầm xuống.

Đợi đến cả buổi chiều, ánh nắng vàng rực rỡ trải dài phía sau lưng cô, thế nhưng vẫn không xoa dịu được sắc mặt tái nhợt của cô.

“Tôi có thể gặp cậu ấy?” Cô ấy hỏi, giọng nó run rẩy.

Trần Lục lắc đầu: “Ở bên trong không cho người thân gặp mặt.”

Vy Hiên trầm mặc.

Lúc Trần Lục nhìn qua phía cô, trong ánh mắt lướt qua một tia phức tạp, muốn nói rồi lại thôi.

“Anh Lục.” Vy Hiên đột nhiên lên tiếng: “Tôi đi gọi điện thoại trước.”

Nhìn bóng dáng của cô đi ra khỏi cục cảnh sát, Trần Lục cau mày, cuối cùng vẫn là không thể mở miệng.

Sau khi gọi điện thoại, Vy Hiên liền đứng chờ ở cửa của cục cảnh sát, cho đến ánh nắng buổi chiều tan hết mới nhìn thấy hai chiếc xe thương vụ chạy tới.

Xe dừng lại, có mấy người đi xuống, dẫn đầu chính là một người đàn ông trung niên mặc áo khoác màu đen, tóc vuốt ở sau ót.

Ông ta trực tiếp đi về phía Phạm Vy Hiên, sắc mặt âm trầm, không nói hai lời liền đưa tay tát cô ấy một cái.

“Chát.”

Âm thanh rất vang, trên da thịt trắng nõn của cô lập tức đỏ thành một mảnh.

Vy Hiên bị tát đến quọe đầu sang một bên, trên mặt vô cùng đau đớn, tay phải lại bắt đầu run rẩy.

Cô lặng lẽ giấu ở sau lưng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play