623

Khẽ nhẩm cái cái tên này, ngón tay anh đặt trên cửa sổ, viết tên của cô.

Có lẽ, đây là phương thức duy nhất để nhớ đến cô.

Ít nhất, đoạn ký ức của anh có cô, cho dù chỉ là mấy ngày nhưng lại là khoảnh khắc đẹp nhất, giống như một bức tranh đơn giản mà xinh đẹp. Anh bây giờ đã vô ý vẽ lên đó những nét phức tạp, nhưng anh chỉ muốn sạch sẽ là đủ rồi.

Buông tay, lại có được.

Anh buông tay rồi, cô sẽ cảm thấy hạnh phúc không?

Trở thành Tiêu Mặc Ngôn, ít nhất có một chút gì đó rất an ủi, cho dù thỉnh thoảng sẽ nhớ cô, anh cũng có thể nhớ một cách quang minh chính đại.

Nhưng, chỉ còn lại tiếc nuối.

Đằng sau có người từ từ đi tới gần, anh không quay đầu cũng biết là ai.

Một nụ cười, sự quyến rũ tận trong đáy mắt cực kỳ dụ người: “Muốn nói chuyện rồi sao?”

Thạch đứng ở đó, mặt mày không có cảm xúc như cũ: “Tôi sẽ không để anh làm chuyện gì hại đến Hải Thiên Đường.”

Anh khẽ cười, quay người lại, sự kinh diễm chỉ thuộc về Tiêu Tuyệt: “Tôi có được thứ tôi muốn, tại sao còn phải đi phá hủy?”

“Anh hận cậu Tiêu.”

Tiêu Tuyệt nhướn mày, vô tư gật đầu: “Không sai, tôi quả thực không thích tên đó.”

Nhìn thấy ánh mắt tối sầm của Thạch, anh lại mỉm cười, ánh mắt cũng tối lại: “Nhưng tôi hận trong cơ thể của anh ta có chảy chung một dòng máu với tôi.”

Cho nên, mới trói buộc tay chân của anh.

Ánh mắt của Thạch hơi lay động, nghiêm túc nhìn anh, sau đó quay người lại: “Đường Xuyên của Hải Thiên Đường, tôi sẽ giao cho anh.”

Tiêu Tuyệt lại cười.

Người bên cạnh Tiêu Mặc Ngôn, thật sự là những người kỳ lạ.

Nhưng, anh không ghét.

Liếc nhìn bóng lưng của Thạch, anh ta lên tiếng: “Cậu tại sao lại đồng ý với anh ta?”

Thạch dừng bước, không có quay đầu lại, trầm mặc vài giây: “Bởi vì, đây là mệnh lệnh của đường chủ.” Nói xong, anh ta sải bước rời đi.

Tiêu Tuyệt lẩm bẩm lời của anh ta nói, rũ mắt khẽ cười.

Tiêu Mặc Ngôn, anh rốt cuộc là người như thế nào, tại sao có thể khiến thủ hạ ngay cả mệnh lệnh như vậy cũng có thể cắn răng tiếp nhận?

Đột nhiên, anh có chút hiếu kỳ, nếu anh làm thì có thể làm được không?

Hoàn hồn lại, anh tiếp tục nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Điều kiện này, nghe cũng không tồi

Chiều, Nghê Thư và Vy Hiên sau khi cùng Bảo Ngọc ngồi phơi nắng.

Nghê Thư sức lớn, một quyền hạ xuống có thể làm vỡ mấy quả óc chó, sau khi tách hạt ra thì đưa cho Bảo Ngọc: “Nè, ăn đi, ăn nhiều mấy cái này bảo đảm hai đứa bé trong bụng của cô sẽ thông minh hơn cô!”

Bảo Ngọc bĩu môi, nhận lấy, vừa ăn vừa vuốt v e cái bụng tròn vo của mình: “Bảo bảo ngoan, không nên nghe dì Thư của mấy đứa, mẹ rất thông minh nha!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play