622

Anh ta hít thở sâu, sau đó đứng đối trước mặt anh: “Tiêu Mặc Ngôn, cậu có biết bản thân đang làm cái gì không? Cậu muốn đặt quả bom hẹn giờ để nổ bay Hồng Môn, hủy đi Hải Thiên Đường sao! Chỉ cần châm lửa, lập tức nổ! Cậu hiểu không?”

Mắt Tiêu Mặc Ngôn hơi nheo lại, giọng nói như gió đêm, chỉ nhẹ nhàng thổi qua, rồi sẽ tiêu tán: “Anh nói không sai.”

“Vậy cậu còn làm như thế?” Giọng của Quan Mạc bất giác đề cao, nhận thấy ánh mắt cảnh cáo của Tiêu Mặc Ngôn, anh ta mau chóng đè thấp lại giọng lại, nói khẽ: “Cậu muốn chết mọi người chúng tôi sao? Tôi nói cho cậu biết, tôi không đồng ý.”

“Đối với các anh mà nói, anh ta là quả bom, bởi vì anh ta có dã tâm.” Tiêu Mặc Ngôn nói từng từ từng câu một: “Mà tôi, không muốn chức môn chủ đó, môn chủ khăng khăng muốn tôi bồi dưỡng người kế nhiệm. Sự khác biệt giữa hai người này chẳng qua chính là anh ta thẳng thắn muốn thứ đó của anh ta mà thôi.”

Quan Mạc nhìn anh, lông mày hơi nhíu lại.

Tiêu Mặc Ngôn lại nói: “Lập trường không giống nhau, đối với các anh mà nói, anh ta rất nguy hiểm. Thế nhưng đối với người của Hồng Môn mà nói, anh ta có thể là người lãnh đạo xuất sắc nhất.”

Quan Mạc lườm anh một cái: “Cậu tin tưởng anh ta như vậy sao?”

Tiêu Mặc Ngôn nhếch môi, nở nụ nhàn nhạt: “Anh không tin tưởng cái bóng của anh sao?”

Quan Mạc trầm mặc, lông mày càng lúc càng nhíu chặt lại: “Vậy thế lực ban đầu dưới tay anh ta thì sao?”

“Tôi sẽ xử lý.”

“Bắc Khởi Hiên thì sao?”

Tiêu Mặc Ngôn bất động thanh sắc mà khẽ cười: “Anh ta biết xử lý.”

“Hừ, hai anh em các cậu ngược lại phân công nhau tốt nhỉ!” Hồi lâu, Quan Mạc lại nói: “Có lẽ, cậu có thể từ bỏ vị trí môn chủ, nhưng cậu không có quyền quyết định tương lai của Hồng Môn.”

Tiêu Mặc Ngôn nhàn nhạt nói: “Tương lai xác định không phải do tôi quyết định, anh ta muốn, anh ta biết nên làm như thế nào.”

Quan Mạc trừng mắt với anh, mặc dù có chút không tình nguyện, thế nhưng cũng biết bây giờ nói cái gì cũng muộn rồi. Có một đám anh em giúp gia hỏa đó, anh ta không phải cũng không được sao? Chuyện nháo lớn thành như vậy chỉ khiến Hông Môn càng khó khăn.

Một lúc lâu sau, anh ta mới không cam tâm tình nguyện nói: “Chuyện này, tôi có thể thay cậu bảo mật. Có điều, tôi sẽ giám sát nhất cử nhất động của anh ta, nếu như anh ta có động tác nhỏ gây bất lợi nữa, tôi cũng sẽ không tha. Cậu hiểu ý của tôi mà.” Nói xong, anh ta liền biến mất trong bóng đêm.

Tiêu Mặc Ngôn hơi nheo mắt lại, mắt rũ xuống, anh lúc này rất khó đoán.

Ban đêm, đường Hằng Nguyên, tầng 39.

Bên trong phòng khách rộng rãi, người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn chằm bóng đêm bên ngoài cửa sổ.

Thì ra, cảm giác trở thành Tiêu Mặc Ngôn là như thế này.

Khi trời sáng, chị Điềm đã thử hỏi anh có phải đã khôi phục trí nhớ rồi không, bởi vì, anh quen biệt mọi thứ của nơi này. Chính vì quá quen thuộc, ngược lại sẽ cảm thấy bồn chồn, cậu Tiêu từ khi nào lại để tâm chuyện của đường môn như vậy? Mà điều khó tin nhất chính là anh lại có thể quên đi mất, Bảo Ngọc.

Mọi người đều không hiểu thì lại càng cẩn thận, anh biết, tất cả mọi người đang nghi vấn, yêu một người nhiều như thế thì sao có thể quên đi được, là ai cũng không thể tin được.

Ngay cả bản thân anh, đều không thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play