Chương 570

Tiêu Tuyệt lắc đầu: “Tôi đã nói rồi, tôi không tin anh ta.”

Chiêm Gia Linh không nói thêm gì nữa mà ngồi ở trước mặt anh, sau đó nói cho anh nghe về những gì cô biết.

Tiêu Tuyệt nghe xong, sắc mặt vẫn rất điềm tĩnh: “Chỉ có vậy thôi?”

“Ừm.” Chiêm Gia Linh gật đầu, nghĩ ngợi một lát rồi lại nói: “Chuyện của anh tôi không biết nhiều, tôi chỉ biết có nhiêu đó thôi.”

Tiêu Tuyệt khẽ híp đôi mắt lại, không phải là hoài nghi lời của cô, mà ta cảm thấy có chỗ nào đó bị bỏ sót rồi.

Là thứ gì thì anh lại không nói được.

“Tôi cần bác sĩ.”

Tuy không biết trước đây mình là người thế nào, nhưng mà anh vốn không để ý đến chuyện mình có bị mất trí nhớ hay không. Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến thứ bị anh bỏ sót kia, là lòng anh lại không thể nào an ổn được. Bất luận là người hay là chuyện gì thì anh cũng phải làm cho rõ ràng!

Chiêm Gia Linh gật đầu: “Tôi sẽ đi sắp xếp.”

Sáng sớm, Nghê Thư đến thay thuốc cho Bảo Ngọc, thấy vết thương của cô hồi phục không tệ, cô liền cười đùa nói: “Tiêu Mặc Ngôn có thể dọn từ thư phòng về rồi.”

Bảo Ngọc sững sờ một lát, sau đó từ từ dời tầm mắt đi: “Nghê Thư, sự mất trí nhớ của Tiêu Mặc Ngôn, có hồi phục được không?”

Nghê Thư nhướng đôi mày tinh anh lên: “Sao thế? Bây giờ anh ấy xuất hiện triệu chứng khác à?”

“Không có, chỉ là…tôi có hơi lo cho anh ấy.”

“Ha ha, không có gì phải lo lắng hết.” Nghê Thư thu dọn chiếc hòm thuốc quý giá của mình rồi cất giọng an ủi: “Anh ấy vẫn khoẻ mạnh mà! Hơn nữa tôi cho rằng, anh ấy có còn ký ức hay không thì cũng không có khác biệt gì hết! Anh ấy vẫn đâu có quan tâm đ ến ai, chỉ duy nhất coi cô là bảo bối thôi! Người ta ngay cả khi mất trí nhớ rồi mà cũng đâu có quên cô, cô nên vui thì hơn.”

Bảo Ngọc ngả người ra lưng ghế, mím môi yên lặng.

Nghê Thư sáp tới, đưa mắt nhìn trái nhìn phải cô: “Nè, Bảo Ngọc, cô sao vậy?”

Bảo Ngọc mỉm cười: “Không có gì.”

“Tốt nhất là không có gì. So với anh ấy thì cô phải lo lắng quan tâm cho sức khoẻ của mình nhiều hơn mới được! Tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn bị thương một lần nữa thì sẽ không phải đơn giản chỉ là nằm trên giường 10 ngày nửa tháng nữa đâu.”

“Tôi biết rồi.”

“Được rồi, tôi về đây.”

Sau khi cáo biệt Nghê Thư, Bảo Ngọc ngồi một mình ở trong phòng. Cô đưa tay sờ lên ngực mình, trái tim cô đang đập rất mạnh, cứ cảm giác có gì đó rất bất an, nhưng lại không tìm được căn nguyên từ đâu ra. Cô cũng không nói ra được là tại sao, chỉ cần nghĩ đến Tiêu Mặc Ngôn là trái tim cô lại thắt chặt lại một cách kỳ lạ, ngay cả hơi thở cũng rất nặng nề.

Chính vào lúc này, chuông điện thoại của cô reo lên.

Bảo Ngọc hít một hơi thật sâu, cô vứt những thứ cảm giác kỳ lạ này đi rồi nhấc điện thoại, phía bên kia truyền đến một thanh âm lịch sự: “Xin chào, cho hỏi cô là phụ huynh của em Mộc Triết đúng không?”

“Vâng, là tôi…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play