Chương 562

Thạch và những người khác ở trong phòng khách nhỏ bên cạnh, cửa sổ làm bằng kính trong suốt nên có thể nhìn rõ khung cảnh bên ngoài. Chỉ thấy hai người ngồi trên sofa, Quan Mạc cúi đầu, nói lảm nhảm, Vy Hiên bình tĩnh lắng nghe, những biểu cảm lại thay đổi liên tục.

Chị Điềm cắn hạt dưa: “Không ngờ chuyện này thực sự trùng hợp đến như vậy, có thể để Quan Mạc gặp được người quen ở đây!”

Đinh Khiêm chộp lấy từ trong tay của mẹ, vừa cắn vừa nói: “Ngộ nhỡ, Vy Hiên và Quan Mạc thật sự là thanh mai trúc mã, vậy thì Quan Mã không phải là người của chúng ta sao! Có người ở trong triều, sau này cũng không cần phải lo lắng chuyện của cậu chủ Tiêu bị lộ ra!”

Tiểu Cường gật đầu: “Không sai.”

Thạch đút tay vào túi quần, đứng dựa vào tường, nhìn chằm chằm vào hai người bên ngoài, đôi mắt nheo lại.

Trong phòng khách, Quan Mạc cuối cùng cũng đã giải thích rõ ràng, cuối cùng còn thở dài: “Năm đó sau khi ba em xảy ra chuyện, em cũng chuyển nhà, không biết đi đâu, sau này anh được lão Hình đưa về Hồng Môn, cũng đã từng đi tìm em, nhưng, lại không có chút tin tức gì….”

Chuyện của ba năm đó, đối với Vy Hiên mà nói, vẫn còn là một cái gai trong trái tim cô, cô mím môi nhìn người đàn ông trước mặt, trong ấn tượng, thực sự có một người anh trai đối xử với cô như em gái ruột, bảo vệ cô, không để cô bị những bạn nhỏ khác bắt nạt.

Chỉ là đã qua 10 năm, khuôn mặt của người anh trai kia đã trở nên mờ nhạt, Vy Hiên liền mỉm cười: “Em nhớ ra rồi, anh Mạc, đã lâu không gặp.”

Quan Mạc kích động ôm chặt lấy cô: “Tiều Hiên, không ngờ chúng ta xa cách nhiều năm như vậy vẫn còn có thể gặp nhau ở đây, anh thật sự rất vui!!”

Vy Hiên có chút sững sờ, một lúc sau, giơ tay lên khẽ vỗ vào lưng người đàn ông.

Bảo Ngọc uể oải mở mắt ra, lập tức nhìn thấy một đôi mắt sáng và trìu mến.

Cô sững sờ, có chút hốt hoảng.

Đôi mắt này….

Chẳng qua chính là khe hở giữa ánh mắt phượng hoàng liền biến mất, người đàn ông đối diện đã cúi xuống hôn lên trán cô: “Chào buổi sáng.”

Bảo Ngọc khẽ cười: “Chào buổi sáng.

Tiêu Mặc Ngôn đỡ cô ngồi dậy, tiện tay đưa cho cô một cốc nước, Bảo Ngọc nhận lấy cốc nước uống vài ngụm, anh lại đặt về chỗ cũ.

“Tối qua ngủ thế nào?” Anh khẽ hỏi: “Nghê Thư đã từng nhắc đến, chất lượng giấc ngủ trước đây của em không được tốt, là vì lần trúng độc trước không?”

Bảo Ngọc sững sờ, ngạc nhiên hỏi: “Anh nhớ lại rồi?”

Tiêu Mặc Ngôn nhìn cô, lắc đầu: “Chỉ là muốn hiểu em thêm một chút, nên, hỏi rất nhiều chuyện của em.”

Mặc dù khó có thể che giấu một chút thất vọng, nhưng nghe thấy anh nói vậy, trong lòng Bảo Ngọc vẫn cảm thấy ấm áp, cho dù có bị mất trí nhớ hay không, tình cảm của anh dành cho cô không bao giờ thay đổi, cô nên hài lòng mới phải? Những thứ khác, có thể đi chậm lại, cô sẽ cùng anh bước đi.

Bảo Ngọc đứng dậy thay quần áo, vừa mới cởi bộ độ ngủ ra, nhìn chằm chằm vào người đối diện, khuôn mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Tiêu Mặc Ngôn, em muốn thay quần áo.” Cô nhỏ giọng nói.

Tiêu Mặc Ngôn nhướng mày, đôi mắt tràn đầy sắc xuân rực rỡ, giọng nói có chút khàn: “Anh nhớ, chúng ta là vợ chồng.”

Đây là điều đầu tiên anh biết được sau khi tỉnh lại, và anh luôn nhớ đến tận bây giờ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play