Chương 561

Quan Mạc kiềm chế cảm xúc trầm bổng trong ngực, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: “Cô, cô tên là gì?”

Vy Hiên sững sờ, vội vàng đưa tay ra che thẻ nhà báo trên ngực, thận trọng nói: “Tại sao tôi phải nói cho anh biết?” Nói xong, kéo góc áo của Thạch: “Thạch, người này là ai?”

Thạch nhíu mày: “Quan Mạc, tôi tiễn anh.”

Quan Mạc làm ngơ, nhìn chằm chằm vào Vy Hiên, hít mấy hơi, hỏi: “ Nếu như tôi đoán không sai, năm nay có lẽ cô 24 tuổi!”

Vy Hiên sững sờ, sau đó kéo Thạch: “Này, không phải đã từng nói tôi phỏng vấn anh không có vấn đề gì sao? Sao các anh còn muốn điều tra tôi chứ?”

Thạch không nói gì, sau đó nhìn Quan Mạc với ánh mắt nghi ngờ.

Vy Hiên không phải là người của Hồng Môn, theo lý Quan Mạc không biết cô ấy mới đúng, nhưng nhìn phản ứng của Quan Mạc, giống như đã quen Vy Hiên từ lâu.

Chị Điềm là người không thể giữ được lời nói của mình, vội vàng hỏi: “Quan Mạc, sao cậu lại quen Vy Hiên?”

“Vy Hiên, Vy Hiên….haha….’”Quan Mạc đột nhiên cười lớn, đẩy Thạch ra, giữ chặt lấy Vy Hiên đang trốn sau người anh: “Tiểu Hiên, là em! Thật sự là em! Cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi!”

Vy Hiên bị anh ta giữ chặt gần như không thể thở nổi, vỗ mạng vào anh ta: “Làm ơn, anh là ai? Xin anh đừng nhận linh tinh được không!” Nhìn Thạch với ánh mắt cầu cứu, nói với anh: “Cứu tôi ~”

Thạch trầm mặc mấy giây, sau đó mới bước lên phía trước, kéo Vy Hiên ra khỏi vòng tay của Quan Mạc: “Quan Mạc, vào trong rồi nói.”

“Được, được!” Quan Mạc kích động đi vào trong phòng.

Vy Hiên kéo Thạch, khẽ hỏi: “Này, có phải đầu óc của tên này có….”

Thạch khẽ nói: “Nghe xem anh ta nói gì trước, nó sẽ không làm hại đến cô.”

Vy Hiên sững sờ, sau đó liền nhún vai, tảng băng này đã nói không làm hại đến cô, vậy thì thử nghe xem, dù sao, làm một người lấy tin tức, cô không bài xích những câu chuyện bất ngờ.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Trương Thịnh Hải cùng với Ngọc Diệp đi làm phục hồi, Đinh Khiêm và tiểu Cường đang nghiên cứu phần mềm theo dõi mới ở phòng khách, thấy bọn họ quay trở lại, Đinh Khiêm tò mò hỏi: “Thạch Thạch, dẫn anh ta quay lại làm gì?”

Không cần Thạch trả lời, Quan Mạc kích động, lớn tiếng tuyên bố: “Chắc chắn tôi sẽ không đi nữa! Bởi vì….tôi tìm thấy thanh mai trúc mã của mình rồi!”

Ánh mắt anh ta lộ ra vẻ vui mừng và ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào Vy Hiên, mọi người đều rất kinh ngạc, tất cả mọi người đều quay người lại nhìn chằm chằm vào cô: “Thanh mai trúc mã?”

Vy Hiên hóa đá.

Quan Mạc cúi xuống, nắm lấy hai tay của cô: “Tiểu Hiên, anh biết chính là em! Vừa nhìn là anh đã nhận ra em! Mấy năm nay anh vẫn luôn tìm em….tiểu Hiên, anh là anh Mạc của em…”

Vì quá kích động, Quan Mạc nói có chút không mạch lạc, Vy Hiên từ từ bình tĩnh lại, sau đó rút tay lại: “Stop!”

Cô đứng dậy, cau mày nhìn anh ta từ trên xuống dưới: “Hồng môn có phải rất thịnh hành việc nhận em gái một cách tùy tiện?”

Mọi người lắc đầu, sau đó lại nhìn chằm chằm vào Quan Mạc.

Quan Mạc mím môi, đột nhiên lên tiếng: “Tôi muốn nói chuyện một mình với tiểu Hiên.”

Mọi người rất biết điều tản đi, trong phòng khách chỉ còn lại Quan Mạc và Vy Hiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play