Hai người đi tới bên một cái bàn gỗ đặt dưới gốc đào, bên trên còn tùy tiện để vài cái ly sứ uống trà nhỏ.
Túc Hàn Tinh khó hiểu nhìn biểu cảm nhiệt tình của Bạch Nhất Dạ, thấy hắn từ trong y phục lấy ra một thanh đoản đao.

Lớp vỏ bên ngoài của nó được bọc đồng đen, phần cuối chuôi của thanh đoản đao còn gắn một viên đá hổ phách nối với một sợi dây ngắn.
Bạch Nhất Dạ đặt đoản đao vào lòng bàn tay của Túc Hàn Tinh, cười đắc chí nói:
"Đây! Quà sinh thần của ngươi."
Hắn chuẩn bị món lễ vật này cũng đã từ mấy ngày trước, Bạch Nhất Dạ dặn lòng hôm nay phải đưa tận tay y, thế mà suýt thì quên mất.
Túc Hàn Tinh mở to mắt, nhìn vào thanh đoản đao thật lâu, sau lại ngay lập tức nắm chặt lấy, đem nó có chút nâng niu mà bỏ vào bên trong tay áo, khẽ nói:
"Đa tạ..."
Bạch Nhất Dạ nhận ra Túc Hàn Tinh có lẽ rất thích món lễ vật này, tâm trạng cảm thấy vui mừng, lại không ngừng muốn trêu chọc y:
"Hảa? Ngươi nói gì?" Nói xong hắn còn đưa tay lên che một bên vành tai, tỏ vẻ mình không nghe thấy rõ y nói gì.

Nhíu mày quay mặt đi chỗ khác, Túc Hàn Tinh ngượng nghịu nói:
"Ta nói...!đa tạ."
"Hảaaa?"
Túc Hàn Tinh dần đánh mất bình tĩnh, mặt còn hơi ửng hồng lên vì ngại, y không nói gì giơ chân đá nhẹ một cước vào bắp đùi Nhất Dạ.
"A! Tinh Tinh ngươi hung dữ thật đó." Bạch Nhất Dạ co người kêu lên một tiếng, miệng xuýt xoa.
Y xoay người định quay lại phòng chế thuốc, miệng còn không quên lẩm bẩm mắng Bạch Nhất Dạ đúng là tên nhóc phiền phức, lại nghĩ đến hắn không ngờ lại tiếp tục tặng quà sinh thần cho y, Túc Hàn Tinh nhếch môi len lén cười thầm.
Lúc này, khi cả hai đã trở lại, liền thấy nhân vật chính Lưu Sắt mở cửa bước vào, vẫn khuôn mặt tuấn tú soái khí ngời ngời, cơ thể nam nhân trưởng thành rắn chắc, thấy không khí trong căn phòng trông cực kỳ vui vẻ bàn nhau về cái gì đó, Lưu Sắt liền cười tươi, giơ tay hô lớn:
"Đừng quên Lưu Sắt này chứ! Ta đã trở lại rồi."
Bạch Nhất Dạ nhìn thấy khung cảnh náo nhiệt trước mắt mình, đột nhiên hắn có suy nghĩ muốn được sống một cuộc sống như thế này mãi mãi, có quay trở lại thế giới ban đầu được hay không, giờ cũng đã không còn là chuyện quan trọng.
...----------------...
Hai tháng sau, ngày thành hôn.
Cái ngày diễn ra hôn lễ trọng đại giữa Lưu Sắt và Thạch Tố Ân cuối cùng cũng đến.

Khắp nơi là toàn là sắc đỏ son trải dài từ hoa cưới cho đến mấy cái đồ dùng trang trí.

Lễ thành thân không tổ chức ở Thành Đường Tông thân thuộc mà lại ở chính quê nhà thân sinh của Thạch Tố Ân–đó là một vùng đất hẻo lánh tên Lương Thành.
Ngày hôm ấy, mọi người ai nấy háo hức vô cùng.

Lưu Sắt sư huynh cuối cùng cũng có nương tử rồi! Lại nói ngày thường y chẳng phải hơi ngốc nghếch về phương diện này hay sao...?
Đoàn rước tân nương đi dọc theo đường mòn trên hồ Thủy Hà quanh năm nước sông có màu xanh ngọc lục bảo đẹp đẽ.

Khi đi qua đây, nó khiến vài người phải dừng chân ngắm nhìn rồi kinh ngạc về mức độ mỹ lệ của dòng sông này.

Đi khoảng chừng một canh giờ qua mấy cái thị trấn lớn là tới Lương Thành, ước chừng cũng không xa so với Thành Đường Tông cho lắm.
Qua cửa lớn đi tới gian nhà chính, nơi này đã lâu không có người ở, chỉ có duy nhất Thạch Tố Ân mỗi tháng quay về một lần để quét tước, dọn dẹp.
Lưu Sắt bận lên trên người bộ giá y đỏ thẫm, đứng giữa gian nhà chính nơi thờ phụng linh bài phụ mẫu thân sinh của Thạch Tố Ân.

Đợi đến khi tân nương bước ra, trên đầu nàng trùm một chiếc khăn đỏ, hai tay nắm lại đặt phía trước bụng.
"Nhất bái thiên địa...Nhị bái cao đường...Phu thê giao bái!"
Đôi uyên ương qua ba lần bái, Lưu Sắt trong lòng đầy vui sướng nhấc tay cởi bỏ khăn che đầu cho thê tử.

Vừa mở ra, liền thấy được khuôn mặt xinh đẹp của Thạch Tố Ân đang khẽ khàng rơi nước mắt.

Nàng cuối cùng cũng hoàn thành ý nguyện của phụ mẫu, người ta thấy Thạch Tố Ân nhìn vào hai tấm linh bài đặt cạnh nhau trước mặt, cúi đầu nói:
"Phụ thân, mẫu thân, hai người ở nơi chín suối có thể an lòng về con rồi."
Thoáng đau lòng khi thấy nương tử của chính mình rơi lệ.

Y dang tay ôm lấy nàng vào lòng vỗ về, miệng nói mấy tiếng an ủi.
Bạch Nhất Dạ và Túc Hàn Tinh cùng mọi người một bên chứng kiến cảnh về chung một nhà của đôi uyên ương, không khí hạnh phúc như tràn ra, lan toả khắp biệt phủ từ lâu thiếu vắng hơi người.
Ở ma giới, ma đầu Thiên Hệ từ khoảnh khắc bị Bạch Nhất Dạ chán ghét xua đuổi, trong đầu liền có suy nghĩ sẽ khiến hắn không bao giờ có thể cho đi chút thương hại nào với con người được nữa, khiến hắn trở thành một phần máu thịt của ma giới, vĩnh viễn không để hắn quay trở lại con đường chính đạo.
Trong căn phòng tối om tách biệt với gian nhà chính, Thạch Tố Ân cứ an tĩnh ngồi bần thần trên chiếc giường gỗ.

Mặc kệ bên ngoài là tiếng ồn ào náo nhiệt của một lễ thành hôn nào cũng có.
Từ trong bóng tối, một nam nhân bận hồng y bất thình lình xuất hiện, tóc đen dài bung xoả, gương mặt toát lên lệ khí u ám, một lúc sau lại nghe thấy người nam nhân mở miệng, quãng giọng trầm lạnh lẽo vang lên:
"Thạch Tố Ân...ngươi đã hoàn thành việc ta giao phó hay chưa?" Vừa nói người nọ vừa đưa tay đặt lên bả vai của nữ nhân mặc giá y.
Thạch Tố Ân biểu cảm bình tĩnh đến lạ thường nhìn người trước mặt, giống như cái người yếu đuối rơi lệ ban nãy chẳng phải nàng, nàng liền cúi người, bàn tay đặt trên ngực trái cung kính đáp:
"Ma chủ, đã hoàn thành.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play