Túc Hàn Tinh nhìn thấy một thân đỏ rực xuất hiện, ánh mắt tràn lên đầy hận ý.

Y biểu cảm kịch liệt, ngay lập tức muốn xông tới g.iết ch.ết Thiên Hệ, kẻ đã khiến y vừa cắt rốn đã mất đi phụ mẫu.
Thiên Hệ không phải không nhìn ra ánh mắt hừng hực đầy lửa hận này, y nhìn Túc Hàn Tinh, khoé môi cười lên châm chọc:
"Là ngươi đúng không? Có muốn hôm nay, giải quyết một phen?"
"Đáng chết!" Vừa nói, Túc Hàn Tinh như mũi tên lao đến, so kè vài chiêu, bản thân y cũng bị đánh lùi không biết bao nhiêu lần.

Khoảng cách sức mạnh cũng thật lớn!
Ngay lúc Thiên Hệ vận ma lực, tạo ra cái quầng không khí màu đen trên bàn tay thon dài, y đi tới chỗ Túc Hàn Tinh đang mất sức một chân quỳ trên đất, định dùng một chiêu hiểm độc liền giế.t c.hết cái hậu hoạ này.
Túc Hàn Tinh mắt thấy Thiên Hệ xông tới thật gần, gắng sức đứng dậy né tránh, nhưng hai chân như bị chôn chặt xuống đất, không cách nào xê dịch.
Phải nhận một cú trời giáng từ Thiên Hệ, Túc Hàn Tinh không thể chống cự liền gục xuống đất bất tỉnh.
Đột nhiên, Lưu Sắt từ bên kia một tay ôm bụng chạy tới, dùng Thắng Doanh Kiếm chặn đứng một đòn sát chiêu sắp tới của Thiên Hệ.

Nhưng như đã biết trước chuyện này từ lúc vô tình nhìn thấy động tác nhỏ của Lưu Sắt, y liền dồn thêm lực vào tay trái, đánh vào người nhân vật chính một cái thật mạnh, khiến Lưu Sắt trợn trừng hai mắt đón nhận cơn đau ập đến.
Thiên Hệ: "Một công đôi chuyện, xem chừng Dạ Dạ cũng đang muốn giết ngươi."
Lưu Sắt dùng tất cả linh lực còn sót lại của mình, y mở miệng niệm chú pháp.
Ngọn linh lực toả ra phừng phừng, tạo thành tầng tầng lớp lớp bay thẳng tới Thiên Hệ.
Thiên Hệ nâng mày, không cần mất quá nhiều sức, y vẫn vô hiệu hoá một chiêu có thể gi.ết c.hết cả ma thú cấp năm của Lưu Sắt một cách dễ dàng.
Thiên Hệ lại dùng lòng bàn tay, một chưởng vào chính giữa ngực, đem nhân vật chính đánh bay ra xa mấy thước.
Lưu Sắt mày nhíu chặt, bỗng phun một búng máu đỏ tươi.
Bạch Nhất Dạ nhìn thấy Lưu Sắt bị một tên Ma Giới tôm tép làm trọng thương, biểu tình lạnh lẽo giương mắt nhìn:
"Tại sao đời này, huynh lại mềm yếu đến như vậy? Vì không có ta sao?"
Lưu Sắt không còn tâm trí để ý đến Bạch Nhất Dạ nguyên tác, cơn đau dường như lan toả khắp lục phủ ngũ tạng, như có thứ gì đang cắn nuốt y từ sâu bên trong.
Và đó cũng chính là huyết trùng, thứ kí sinh giết người không dao...
Lưu Sắt gục dưới nền đất th.ở dốc, cả người đầy máu tươi, cũng ko biết là bản thân đang dần chết mòn, y đang hít từng ngụm khí quý giá vào bên trong, hai mắt cũng dần trở nên mơ hồ:
"...Tố Ân, nàng hãy đợi ta một chút."
Tống Vu Hàn cả kinh, lững thững bước tới, căn bản y không tin chỉ mới mấy phút trôi qua liền xảy ra nhiều chuyện như thế, ánh mắt đau đáu hướng tới đại đồ đệ của mình:
"Không thể..."
Những nhân vật cộm cán của Thành Đường Tông, đều không hẹn mà cùng bế quan tu luyện.

Cũng không nghĩ rằng khi họ bế quan trong lúc yên bình như thế này, lại xảy ra cái cớ sự ấy.
Tống Vu Hàn trong đầu đầy suy tư, bản thân y từ bao giờ cũng trở nên yếu đuối như thế, ngay cả kẻ đáng chết kia cũng đánh không lại!
Bạch Nhất Dạ đôi môi khẽ nhếch: "Không ngờ có ngày, bản thân lại được chứng kiến Kiếm Thần bị tiêu diệt, đúng là ngay cả ông trời cũng giúp ta."
Một đời kia của hắn sống thật thảm hại, người kia là kẻ từ khi sinh ra cái gì cũng có, còn hắn cùng lắm chỉ là con rệp kí sinh tồn tại dựa vào thương hại của kẻ khác.
Những điều tích tụ đó, Bạch Nhất Dạ đều đem nó biến thành hận thù, năm lần bảy lượt hãm hại người đó.

Cuối cùng liền bị tu chân giới đuổi cùng giết tận, trải qua nổi thống khổ hành hạ mỗi ngày như muốn chết đi dưới tầng sâu nhất của Vực Sâu vạn trượng.

Các ngươi thì hay rồi, ngày hôm nay trở lại, liền thấy các ngươi sống thật vui vẻ...thật đáng hận!
Bạch Nhất Dạ cúi đầu, cũng không nhìn thấy rõ cảm xúc trên gương mặt:
"Các ngươi đều chết đi, sau đó, ta đi theo bồi các ngươi, cũng không còn gì hối tiếc."
Tống Vu Hàn bùng nổ tức giận, y hét lớn:
"Chúng ta không biết ngươi là ai, ngươi tận cùng là đang nói cái gì, một chút cũng không hiểu! Nhưng...đừng làm thương tổn đến hắn."
Kẻ hiện tại đang trong thân xác Bạch Nhất Dạ, liên tục nói những lời khó hiểu, Tống Vu Hàn không biết rõ sự tình, vì cái gì kẻ đó phải làm đến nước này.

Về Tiểu Dạ, y thực lo lắng đến phát điên, liền đau đầu âm thầm nghĩ cách.
"Không cần hiểu làm gì, dù sao, cũng chỉ có tên nhóc này biết mà thôi.
Vậy nên, cùng chết đi!"
Thiên Hệ lúc này mới nhận ra sự kỳ lạ của người bên cạnh, cái gì mà cùng chết ?
Y chợt nhận ra, a...người đó không phải Dạ Dạ.
Triệu Cao nhận được truyền tin của đám đệ tử, khi chạy đến Thành Đường Tông, nơi này đã tan hoang một mảnh, y chau mày nói:
"Phong ấn đã bị phá?"

Bạch Nhất Dạ cười: "Ngươi nghĩ cái phong ấn nửa mùa đó có thể giam hãm ta sao?
Ta muốn phá hủy thế giới này một lần nữa, cho nên, tất cả đừng hòng được sống yên ổn!
Còn Tiểu Dạ, hắn đang bị chơi đùa một chút trong mộng cảnh.

Cho nên, các ngươi không thể tìm thấy hắn."
Thiên Hệ nghe tới Tiểu Dạ, lửa giận bùng lên cuồn cuộn, ánh mắt bén nhọn đăm đăm nhìn:
"Tên khốn kiếp, ngươi dám đoạt xác hắn sao?"
Bạch Nhất Dạ nguyên tác: "Đoạt xác thì có là gì, ta còn có thể một ngón tay liền đem hắn gi.ết c.hết."
Triệu Cao nghe thấy thế, liền cười như không cười, nhìn hắn nói:
"Ngươi nghĩ, bọn ta không cách nào đem ngươi tách ra khỏi cơ thể đó?"
Tống Vu Hàn bỗng cau mày, liền quay đầu khó hiểu nhìn Triệu Cao..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play