Nắm Tay Em

Bảo vệ người thương


1 năm


Thời gian cứ thế trôi, trôi rất nhanh. Ngày hôm ấy, mưa rơi rả rích, những hạt mưa nặng nề chạm vào mái tôn, mặt đất, lá cây, tạo ra âm thanh xào xào đều tai, mang theo bên đó là mùa hương của đất. Dòng người ồ ạt chạy thật nhanh để tránh được cơ mưa kia, chạy vội để kịp về nhà với gia đình.

Ngày hôm đó, công ty của Hải Tuấn có một bữa tiệc với các nhân sự. Đáng lẽ là phải có Hạ Trinh đi cùng, nhưng cô cũng đã có hẹn đi chơi với bạn, vả lại là nhân sự nên cũng không nhất thiết có mặt Phu Nhân của anh Tổng làm gì. Suốt buổi, mọi người cười nói vui vẻ, ca hát, ăn uống rất thân mật, và cũng suốt buổi ấy, ánh mắt của Hải Tuấn – Uyển Du cứ mãi nhìn nhau.

Uyển Du là phó phòng Kế toán, cô ta có năng lực, có nhan sắc. Có được sự yêu mến từ mọi người bởi tính cách hiền lành, dễ thương. Có điều cô vẫn hay nhìn tới Hải Tuấn, dù biết anh đã có gia đình. Hải Tuấn cũng vì thiếu thốn tình cảm của Hạ Trinh quá hay sao nhỉ? Anh cũng tỏ vẻ rất thích thú, tán tỉnh cô này.
Hôm ấy trời mưa dai dẳng. Đến lúc tối cũng cỡ mười giờ hơn, thì tan tiệc, Hạ Trinh bên này cũng đã đi chơi với bạn đủ chán. Hai người họ có hẹn là tầm mười giờ thì anh đến đón cô. Mà đợi mãi đến độ mười giờ rưỡi mới thấy xe anh đến.

Hạ Trinh ủ rủ suốt ruột chờ đợi, bạn cô về hết rồi, họ hỏi cô có cần họ chở không thì cô liền đáp lại “Xíu chồng tui tới đón rồi, mọi người về cẩn thận nha”. Nhưng mà đợi rất lâu vẫn không thấy anh. Điện thoại gọi đến mức cô thuộc ngữ điệu của nhà đài. Cô gái hai hai tuổi chần chờ, nhìn dòng người mỗi lúc một vắng, đêm xuống ngày một lạnh, cảm giác sợ đủ thứ bao trùm lấy cô.

 Đôi mắt cô cứ xa xăm trông ngóng ra phía cửa của siêu thị, hạt mưa lăn phủ phàng như muốn che đi phía trước là gì, rồi cô nhìn xung quanh vài gian hàng đang lau dọn để đóng cửa. Nửa tiếng rồi?

Một bàn tay khẽ vỗ nhẹ lên vai cô gái nhỏ, lúc này giọt lệ vừa rơi xuống một bên mắt. Cô quay lại cứ tưởng là Hải Tuấn thì cô sẽ khóc thêm, sẽ ôm và trách mắng anh rằng sao lại để cô đợi. Nhưng sự thật làm cô phải tỏ vẻ kiên cường hơn.

- Anh Tổng kêu tôi qua đây đó Phu nhân...

Là anh? Quốc Duy, người trợ lý đắc lực của Hải Tuấn, và là mối tình đầu của cô... Hạ Trinh giật mình, cô dường như muốn tuôn cả dòng lệ nhưng phải nén, phải nén. “Hải Tuấn đâu?”.

Quốc Duy cuối mặt, anh dường như muốn lẳng trách việc trả lời câu hỏi này “Phu nhân đi theo tôi, xe đã có sẵn ở ngoài”.

Hạ Trinh đi theo, cô không tỏ ra khó chịu dù lòng có nhiều hoài nghi. Quốc Duy có lẽ muốn nhìn Hạ Trinh một cái nhưng hoàn toàn không thể. Anh cứ đi phía trước để dẫn lối cho Trinh.

Xe của Hải Tuấn đến nhà Uyển Du. Anh đã có hơi men trong người nhưng vẫn gồng tỉnh táo, tạm biệt cô gái xinh đẹp kia. Anh nhìn đồng hồ rồi trở về nhà.

Suốt lúc lái xe, vẻ mặt anh rất vui, trong người sảng khoái như được nở hoa. Phải nhỉ, đàn ông được theo đuổi vẫn thích hơn là theo đuổi người khác mà không nhận được tình cảm nào.

Mà sao từ người thương Hạ Trinh không hết, lại thành người trăng hoa?

Xa mặt cách lòng?

Suốt bốn năm Đại Học để tiện thì Hạ Trinh đã ở lại Kí Túc Xá của trường. Lâu lâu vẫn về nhà, có điều là ít lắm. Trong khoảng bốn năm đó, áp lực công việc, thêm vào có nhiều hoa cỏ xung quanh. Vốn người làm ăn, chẳng biết anh đã thế nào?

Không có bản lĩnh.

Trên đường, Hạ Trinh ngồi hàng ghế sau ô tô lúc này mới khó chịu ra mặt “Em hỏi anh lần nữa Hải Tuấn đâu?”. Quốc Duy vẫn cứ lái xe, anh hơi ậm ừ, anh không muốn cô buồn, chắc chắn là sợ cô buồn “Phu nhân chúng ta sắp về rồi”. Cô tức giận, mắt cô đỏ lại, có chút rưng rưng “Em hỏi anh là Hải Tuấn đâu, anh bỏ cái chữ Phu nhân đó đi, anh rõ là không thích mà”.

Nếu năm xưa không vì hôn ước, có lẽ họ vẫn sẽ nắm tay nhau đến bây giờ. Quốc Duy lớn hơn Hạ Trinh đến 3 tuổi. Họ biết nhau từ cấp 2, đến lúc chia tay trong đau lòng vì anh là “hầu” cho người, cô là vợ người.

Chia tay trước một năm đám cưới diễn ra. Hạ Trinh đã ngỏ lời trước, để tránh tiếng tai sau này, cô thì không lo, chứ mà anh thì hẳn sẽ phiền phức. Chia tay trong nước mắt của cả hai. Chỉ nhớ lúc đó, Quốc Duy nói rằng "Mong là anh đợi được..."

Đợi gì?

________

“Hạ Trinh à...” giọng anh buồn thấy rõ. Hình như anh biết về Hải Tuấn nhiều điều lắm. Nhưng đâu làm gì được, thứ duy nhất có thể là lặng thầm bảo vệ Hạ Trinh.

“Không có gì, Hải Tuấn say quá nên kêu anh đưa em về”

Không thuyết phục. Nhưng cô không muốn vặn lời anh nữa.

Về đến nhà, Hải Tuấn thì chễm chệ ngủ trên sofa, miệng còn í a í ớ tên ai đó “Uyển....” “ Hí hí... Uyển”.

Hạ Trinh không nghe thấy!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play