Liễu Ngân Tuyết mắng thầm trong lòng, một bên Lâu Duẫn, một bên Liễu Ngân Sinh, không ai khiến cho nàng bớt lo, nàng cầm tay Liễu Ngân Sinh muốn kéo hắn ra khỏi thư phòng, Lâu Duẫn lại bỗng nhiên mở miệng: "Cho ngươi."
Vừa dứt lời, chỉ nghe tiếng "loảng xoảng", nhuyễn kiếm bên hông Lâu Duẫn đã được hắn lấy ra, ném trên bàn.
Nhuyễn kiếm có phần thân mềm dẻo, lưỡi kiếm sáng choang, ánh sáng phản chiếu lên đôi mắt Liễu Ngân Tuyết.
Lâu Duẫn lười nhác ngồi trở lại xuống ghế: "Thích thì lấy đi, mau gọi tỷ phu."
Liễu Ngân Sinh nâng nhuyễn kiếm lên, ngoãn ngoãn gọi: "Dạ tỷ phu."
Lâu Duẫn cười.
Liễu Ngân Tuyết không hiểu ý Lâu Duẫn, nhuyễn kiếm này vừa nhìn là biết là đồ quý giá, hơn nữa còn là bội kiếm bên người hắn, hắn dễ dàng như vậy tặng cho người khác?
Thật sự chỉ là vì một tiếng "Tỷ phu?"
Tên này có bệnh sao?!
Liễu Ngân Sinh run run cầm chuôi kiếm, thân kiếm quang hoa lưu chuyển, không ngừng rung động, trong mắt hắn lộ ra vài phần sùng bài và hâm mộ: "Tỷ phu, nhuyễn kiếm này có tên không?"
Lâu Duẫn: "Xuất Trần."
"Xuất Trần......" Liễu Ngân Sinh thì thầm: "Tên hay, đa tạ tỷ phu."
Lâu Duẫn chống cằm, một bộ dáng rất hứng thú: "Ngươi muốn học võ sao?"
"Trước đây không muốn, nhưng lần trước thấy tỷ phu xuất thần nhập hóa, đệ liền nổi lên tâm tư, rất muốn học võ, đệ cũng có nói với tổ phụ với phụ nhân, nhưng bọn họ nói đệ đã qua độ tuổi tốt nhất để học võ, nên đành từ bỏ," Liễu Ngân Sinh có chút tiếc nuối, "Khó lắm đệ mới cảm thấy hứng thú như thế với một việc, ai ngờ lại không làm được."
Lâu Duẫn nói: "Mười một tuổi, tính ra cũng không muộn lắm."
Liễu Ngân Sinh đôi mắt sáng ngời: "Thật sao? Tỷ phu nguyện ý dạy đệ?"
Lâu Duẫn lập tức khôi phục vẻ mặt vô tình: "Không."
Liễu Ngân Sinh suy sụp, cảm giác gương mặt nhiệt huyết của mình "Rầm" một cái đập vào mông lạnh của người ta, hắn chán chường, chắp tay chào Liễu Ngân Tuyết với Lâu Duẫn rồi cầm Xuất Trần, xoay người đi ra ngoài.
Liễu Ngân Tuyết nhấc ấm trà rót thêm cho Lâu Duẫn: "Tiểu hài tử không hiểu chuyện, chàng đừng so đo với nó, nhị đệ cũng chỉ là nhất thời hứng thú, chờ đến khi nó phát hiện nhuyễn kiếm kia nó cũng chẳng dùng được, tự nhiên sẽ không thích nữa, lúc đó ta sẽ lấy về cho chàng."
Lâu Duẫn: "Nhìn ta nghèo kiết hủ lậu vậy sao? Một thanh kiếm rách nát cũng không tặng nổi?"
Liễu Ngân Tuyết đành phải đảo mắt nịnh nọt: "Kiếm được huyền thiết chế tạo, đao thương bất nhập, chém sắt như bùn, cũng chỉ có người giàu có như Thế tử mới cho rằng chỉ là thứ rách nát, còn như ta, chính ta bảo bối hiếm gặp, cũng tại ta kiến thức nông cạn."
Lâu Duẫn nhéo nhéo cằm nàng: "Thông minh đấy."
Liễu Ngân Tuyết: "Bằng không làm sao xứng đôi được với Thế tử thiên hạ vô song."
"Cái miệng nhỏ ngọt như vậy, học từ ai?" Lâu Duẫn cười hỏi, hắn phát hiện Liễu Ngân Tuyết là một nữ nhân rất thú vị, mấy lời nịnh nọt nói thật mượt, mà khẩu thị tâm phi còn có đạo lý rõ ràng.
Liễu Ngân Tuyết: "Là được Thế tử dạy dỗ."
"Chậc chậc, miệng ngọt như vậy, chỉ dùng để ăn cơm nói chuyện cũng quá đáng tiếc."
Liễu Ngân Tuyết đang muốn hỏi sao lại đáng tiếc, Lâu Duẫn đã dùng tay kéo nàng vào lồng ngực, cúi đầu hôn lên môi nàng, lấp kín miệng nàng, chờ Liễu Ngân Tuyết phản ứng được hắn đang nói đáng tiếc thế nào, thì đã muộn.
Nàng giơ tay lại muốn tát Lâu Duẫn, nhưng bàn tay đến khi chỉ còn cách mặt hắn một khoảng thì đột nhiên dừng lại, cuối cùng cũng không hạ xuống.
Lâu Duẫn buông nàng ra, nhìn chằm chằm xuống gương mặt nữ tử ửng đỏ như mới uống rượu trong lồng ngực, cười hỏi: "Sao không đánh?" Liễu Ngân Tuyết hít sâu, thở hổn hển mấy hơi: "Thế tử cảm thấy tại sao?"
"Ta cảm thấy?" Lâu Duẫn thấp giọng cười, "Ta cảm thấy là ngươi đột nhiên nghĩ thông suốt, phát hiện ra phu quân mình thế mà diện mạo như trích tiên, có thể được người như vậy hôn môi, chính là thiên đại phúc phận của ngươi, nên tay không đánh nổi nữa."
Này không phải là đáng đánh sao?
Tay Liễu Ngân Tuyết không chút khách khí tát thẳng lên mặt Lâu Duẫn.
"Bốp ——" một tiếng, tay Liễu Ngân Tuyết đã hạ trên mặt Lâu Duẫn, chính nàng cũng ngẩn người.
Nhưng mà, ý cười trong mắt Lâu Duẫn lại càng sâu, hắn nắm hai tay Liễu Ngân Tuyết bắt chéo ra sau lưng, cúi đầu, lại hôn nàng lần nữa.
Đóa hoa tuyệt sắc nhân gian, đang mặc hắn ngắt xuống.
Màn hôn môi kết thúc, hai người đều có chút khó thở, đặc biệt là Liễu Ngân Tuyết, cũng không biết là do xấu hổ hay tức giận, khuôn mặt đỏ bừng như chích ra máu, đôi mắt đẹp nhìn xung quanh, thật sự là như đóa hoa trong gió, khiến người khác không thể rời mắt.
Sắc mặt Lâu Duẫn cũng hơi hồng hồng, khiến dung nhan tái nhợt trước nay của hắn nhìn qua có thêm vài tia nhân khí, hắn một lúc lâu cũng không nói gì, ngược lại người mở miệng trước lại là Liễu Ngân Tuyết.
Đầu lưỡi nàng bị cắn, trong miệng có vị tanh ngọt nhẹ của máu, nàng trừng mắt nhìn Lâu Duẫn nói: "Nghe đồn Thế tử Kỳ vương tham luyến sắc đẹp, trong viện vô số mỹ thiếp, bị sắc dục đào rỗng thân thể, nên mới ốm đau triền miền không xuống giường được, đúng không?"
Lâu Duẫn cười nhẹ: "Chính ngươi từng nói lời đồn không thể tin không phải sao?"
"Không thể tin vậy những tiểu thiếp trong viện đó là bày cho người ta xem thôi sao?" Liễu Ngân Tuyết liếm liếm đôi môi sưng đỏ của mình, cảm giác đầu lưỡi bị rách càng đau hơn, nghi vấn trong lòng từ đó bật ra: "Kỹ thật rách nát như vậy, thực sự nếm qua ngàn đôi môi sao?"
Lời vừa ra khỏi miệng, hai người toàn sửng sốt.
Liễu Ngân Tuyết nhân lúc Lâu Duẫn chưa kịp phản ứng, vội vàng từ trên người hắn nhảy xuống, xua tay nói: "Không phải, ta không có ý đó, Thế tử kỹ thuật rất tốt, chàng không cần cảm thấy tự ti."
Liễu Ngân Tuyết ngửa đầu, nàng rốt cuộc đang nói cái gì vậy.
Lâu Duẫn phản đối: "Kỹ thuật của ngươi thì tốt? Tốt đến như khúc gỗ không nhúc nhích?"
Liễu Ngân Tuyết: "Chàng trong viện có tiểu thiếp, chứ ta làm gì có nam sủng, kỹ thuật của ta không tốt là điều đương nhiên, nhưng kỹ thuật ngươi không tốt...... Khả năng Thế tử trước đây cũng không có làm qua, nếu không, nào đến nỗi!"
"Liễu Ngân Tuyết!"
"Ta chỉ nói thế thôi, Thế tử đừng để ý, kỹ thuật của chàng vẫn là không tồi," Liễu Ngân Tuyết nhanh chóng chạy thoát thân trước khi Lâu Duẫn tức giận giết người diệt khẩu, "Không còn sớm nữa, chắc chàng đói rồi? Để ta đi bảo phòng bếp dọn cơm."
Dứt lời, liền xách váy vội vã xuống lầu, đi đến giữa cầu thang bỗng nhiên nhớ tới mình còn tát Lâu Duẫn một cái, Liễu Ngân Tuyết nhìn xuống tay mình, thầm nghĩ, Lâu Duẫn không phải có khuynh hướng thích ngược đấy chứ.
"Thế tử phi." Lai Phúc bưng khay khom mình hành lễ.
Liễu Ngân Tuyết: "Đưa cơm cho Thế tử à?"
"Dạ, Thế tử nói muốn dùng cơm trưa trong thư phòng." Lai Phúc cung kính trả lời.
Liễu Ngân Tuyết tâm tư xoay chuyển: "Ta hỏi ngươi, sao Thế tử lại ném Vương tiểu thư xuống hồ?"
"Chuyện này......" Lai Phúc vẻ mặt khó xử.
Liễu Ngân Tuyết nhàn nhạt cười: "Chuyện này có gì mà không nói được? Ngươi có nói ra cũng không ảnh hưởng gì đến lợi ích của Thế tử, ta cũng sẽ không nói với người khác, huống chi lúc ấy ngoài ngươi ra còn có người khác đứng đó, ngươi không nói thì ta cũng có thể hỏi người khác."
Lai Phúc nghĩ nghĩ, thấy Liễu Ngân Tuyết nói cũng có lý, liền một bên nhìn sắc mặt Liễu Ngân Tuyết, một bên cung kính trả lời: "Vương tiểu thư nói Thế tử phi vốn là có tình ý với biểu ca nàng ấy, hai nhà cũng đã thương nghị hôn sự, cuối cùng lại bị thánh chỉ chỉ hôn cho Thế tử, có lẽ Thế tử nghe xong không cao hứng nên mới ném người."
Liễu Ngân Tuyết sửng sốt.
Lại hỏi tiếp: "Vương tiểu thư câu dẫn Thế tử?"
"Này...... Nô tài cũng không biết có tính là câu dẫn không, chính là chủ động rót trà cho Thế tử, chủ động bắt chuyện với Thế tử." Lai Phúc thật cẩn thận trả lời.
Liếc mắt thấy đôi môi đỏ đỏ sưng sưng của Liễu Ngân Tuyết, Lai Phúc: "......"
Liễu Ngân Tuyết tâm tình phức tạp, nói: "Mang cơm lên cho Thế tử đi."
Lai Phúc nhanh chóng đi luôn.
Vương Tào Yến với nàng chơi với nhau từ nhỏ, Liễu Ngân Tuyết biết rõ hảo tỷ muội có ghen ghét nàng, cũng biết Vương Tào Yến có tâm ghen tị, nhưng không ngờ nàng ấy thật thiếu kiên nhân, nàng vừa đi khỏi, đã bắt đầu bôi đen nàng.
Tình tỷ muội thật sự là chịu không nổi nửa điểm khảo nghiệm.
Mà điều khiến nàng không ngờ nữa là, Lâu Duẫn vì vậy mà ném Vương Tào Yến xuống hồ, hắn đang bất bình cho nàng sao? Lâu Duẫn tính tình hư nứt kia mà sẽ bất bình cho nàng sao? Sẽ vì nàng mà tức giận sao?
Bất quá vô luận thế nào, hắn là một đại nam nhân lại ném cô nương nhà người ta xuống nước, cũng thật tàn nhẫn.
Lai Phúc mang đồ ăn đến thư phòng, cẩn thận nhìn sắc mặt Lâu Duẫn, không hề bất ngờ khi thấy trên mặt Lâu Duẫn lại có dấu vết năm ngón tay in hằn, lại bị Thế tử phi tát rồi.
Thế tử của bọn họ thế mà thật tốt tính nha, bị Thế tử phi đánh hai lần, nhưng bọn họ thấy Thế tử phi vẫn hoàn hảo không xây xát gì mà đi đi lại lại, Lai Phúc nhớ rõ, từng có nữ nhân muốn nhào lên người Lâu Duẫn, người còn chưa chạm được vào Lâu Duẫn, đã bị Lâu Duẫn đá bay, nữ nhân kia gãy tới ba xương sườn.
Sao đến Thế tử phi, sự tình lại không giống.
Lai Phúc yên lặng suy nghĩ, Thế tử phi tốt xấu gì cũng là thê tử của Thế tử, muốn hôn liền hôn, sao phải nhẫn nhịn bị Thế tử phi vả mặt? Thế tử của bọn họ tính nết càng ngày càng kỳ quái.
Lâu Duẫn: "Còn nhìn nữa ta móc hai tròng mắt của ngươi ra!"
Lai Phúc hắc hắc cười: "Nếu móc hai tròng mắt tô tài ra mà làm cho Thế tử vui, thì là phúc khí của nô tài, nô tài cầu còn không được."
Lâu Duẫn tức giận nhìn tên cẩu nô tài này cười cười: "Không biết xấu hổ, cút đi, đừng làm bẩn mắt ta."
"Nô tài cút ngay đây, tuyệt đối không làm phiền Thế tử vui vẻ ăn sườn." Lai Phúc cười tủm tỉm nói, sau đó hành lễ rồi đi ra ngoài, khi đi tới cửa dường như nhớ đến điều gì, lại xoay người không sợ chết hỏi: "Thế tử, đêm nay người có muốn nô tài hầu hạ rửa chân nữa không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT